Wednesday, 7 October 2015

Tản mạn cuối ngày (24/09/2015)

Đến giờ em vẫn nhận được câu hỏi này từ người thân, người quen, và người mới gặp lần đầu: “Sao em đi sớm thế?”, “bố mẹ bắt hay là em thích đi?”, v.v
Nói thật là lúc đấy em chẳng đắn đo nhiều, chỉ nghĩ rằng đi nước ngoài thì cũng đi học, rồi… đi ngủ, đâu khác với ở nhà. Thế thôi là đi, chẳng ngại ngùng gì. Giờ có khi còn ước sang được sớm nữa để nói Tiếng Anh cho hay. Và đương nhiên đây là quyết định của em!
Rồi còn cái chuyện thi tốt nghiệp lớp 12 về nhì bang môn Tiếng Trung sơ cấp. Thực ra cả bang chỉ có 52 người học môn đấy, việc em về nhất, về nhì, hay có là top 10, thì cũng chỉ là cân đường hộp sữa so với bạn bè toàn Havard với Standford. Đó chỉ là quả cam sành em dành tặng ngôi trường cấp 3 hết sức đặc biệt của em. Có cái thành tích con con mà suốt ngày được khoe, ngượng quá!
Mọi người cứ nói em giỏi, nhưng thực ra những lời khen đó em dành cả cho những người ‘đằng sau’. Cho bố mẹ em – 2 ‘bậc thầy’ về sự liều khi đã tin tưởng và dám buông, thả một con trăng chưa rằm; cho cô chú, những người dành nhiều tâm huyết chăm sóc và định hướng rất tốt cho một đứa trẻ không phải máu mủ ruột thịt; cho 2 bác, những người không cùng đất nước đã nuôi em nó béo quay béo cút. Và đương nhiên, cho thầy cô, những người đã xây cái nền tầng 2 rất chắc cho những ước mơ của con bé.
Còn em, chỉ đơn giản, đã rất may mắn khi luôn gặp được toàn người tốt!
Thế nên cả tối nay em chỉ thích hát xin CẢM ƠN TÌNH YÊU thôi!!

No comments:

Post a Comment