Ngày 0 (27/06/2015): Những “lần đầu tiên” và ác mộng Thượng Hải
Lần đầu tiên được đi nước ngoài… trừ sang Úc … mà đi một mình.
Lần đầu tiên bay một chuyến… mà dài hơn 8 tiếng.
Lần đầu tiên… sau một thời gian đã quen với việc “ngược với cả thế giới”… thì cũng sẽ có 1 lần được trở về làm người bình thường… có nghĩa là được hưởng mùa hè của tháng 7.
Lần đầu tiên sẽ phải vận dụng hết nội công… để giao tiếp bằng ngôn ngữ khác Việt – Anh.
Và lần đầu tiên đi nước ngoài … mà cảm thấy không lo lắng, không nôn nao, không hồi hộp, không hồ hởi, mà cũng chẳng háo hức. Chúng nó nói mình “vô cảm” kể cũng không sai. Đến tối trước ngày đi mà vẫn chưa nhớ hôm sau bay mấy giờ, và mấy giờ đến nơi.
Thực sự ngưỡng mộ tất cả các bạn bay đi Mỹ. Bình thường bay 8 tiếng, thêm 2 tiếng về đến Hà Nội, với mình đã là quá lâu. Lần đầu tiên bay 10 tiếng, ngồi mà cứ nhìn đồng hồ liên tục. “Bao giờ kim dài mới quay hết 1 vòng??” Đúng là mình chẳng đi đâu xa quá được Hà Nội – Sydney. Thời tiết đẹp, máy bay êm. Mỗi tội giải trí chẳng có gì, thức ăn thì chán, làm 10 tiếng càng thêm dài, ngủ 3 giấc dậy vẫn chưa đến nơi.
Ai cũng biết Trung Quốc đông dân, mà Thượng Hải lại còn là thành phố đông dân nhất của Trung Quốc. Vì thế nên bây giờ mình mới được trải nghiệm thế nào là ‘chốn đông người’. Thời tiết xấu, hàng loạt máy bay nội địa bị hủy. Hãy tưởng tượng: số lượng người vào xếp hàng kí gửi hành lí phải đi qua 5 hàng dây căng sẵn, mà đứng kín, CHẬT KÍN. 3 khu kí gửi đều chịu chung 1 tình trạng. Vì hầu như ai cũng phải đổi vé, rời chuyến, nên ở ngoài 3 quầy vé người người nhà nhà cũng xếp 3 hàng dài ra đến tận cửa ra vào của sân bay. Đông, phải nói là RẤT ĐÔNG, rất nhộn nhịp. Sự kiên nhẫn của tất cả mọi người từ trẻ đến già được kiểm tra đến trình độ cao nhất. May mà có mấy bác nam mồm to bắt mấy ông bà chen ngang xếp hàng nên thôi mình cũng chưa thành cái bánh giò.
Nhưng điều mình bất ngờ hơn cả là dù trong tình trạng người đông như quân Nguyên, nhân viên sân bay làm việc rất từ tốn, tác phong rất khoan thai. Người đứng xếp hàng dài dằng dặc chỉ có 2 quầy mở cửa, trong khi 22 quầy còn lại thì không một ma nào phục vụ. Người đổi vé đợi cả tiếng đồng hồ, cũng chỉ 2 nhân viên làm việc, và cứ lúc ẩn lúc hiện như ma. Ừ thì không tươi cười cũng được, nhưng miễn sao giải quyêt cho người ta. Thế mới biết, cứ cái vùng nào có tí bóng Tây thì tác phong làm việc nó cũng khác hẳn. Chả nói đâu xa, cứ như Tân Sơn Nhất nhà mình chẳng hạn. Lần nào mình làm thủ tục nhập cảnh/xuất cảnh dù không nhanh, nhưng được việc, xếp hàng rất trật tự (cả Tây Ta xếp lẫn lộn), mà thỉnh thoảng còn được mấy bác gái giọng Nam mỉm cười ngọt sớt hỏi thăm “Con từ đâu về thế?”. Kể cả Nội Bài thân yêu, dù mấy anh hải quan cứ như ‘vừa bị vợ bỏ’, lần nào cũng độc 1 câu “Nhà ở đâu?”, nhưng chí ít là các anh ấy cũng được việc, cũng không bắt khách chạy sồng sộc cả cái sân bay để hỏi thăm và đợi cả tiếng đồng hồ không gửi được hành lí. Và nhân viên mình thôi thì ít nhất dù không giỏi, nhưng nói Tiếng Anh cũng tương đối dễ nghe, và giúp đỡ khách đến nơi đến chốn. Tóm lại là có được đi thêm 1 nơi nữa thì ít nhất mình cũng thấy trân trọng 2 cái sân bay nhà mình vì dù sao, nhân viên làm được việc.
Và thế đấy, bắt đầu cuộc hành trình ở Trung Quốc là bị hủy máy bay và phải ngủ lại Thượng Hải….
Sẽ không được dự tiệc Chào mừng của trường, và không được xem The Voice đúng giờ. Thôi thì đành ngồi hi vọng, tối này mưa gió vừa phải thôi nhé, để em nó bay được yên bình!!
No comments:
Post a Comment