Ngày 2 (30/06): Chuyện cái tên và ấn tượng Thẩm Dương
Thầy u nhà mình, hay kể cả các bác, cũng chẳng để ý đến việc đặt tên con cái theo một ý nghĩa gì. Đại loại là cứ đặt một cái tên dễ nghe và phổ biến. Riêng thầy u em ngày xưa đi học căm thù việc kiểm tra miệng (mặc dù không phải học kém nhất lớp), nên quyết định đặt tên con cái thế này:
- Không đặt tên con đầu sổ hay cuối sổ. Đặt tên con giữa sổ. Để con không phải làm ‘chuột thí mạng’ đầu tiên hay thi cái gì cũng đợi mãi không đến lượt mình.
- Đặt tên con “sáng sủa”, nhưng không lạ, không độc, không kêu để tránh bị gọi lên bảng vì lí do “tên đẹp”.
Thế nên dự định lúc đầu nàng lớn là Ngọc Linh, còn nếu có nàng bé sẽ tên là Ngọc Minh. Xong rồi sửa lại thành Thùy Linh cho nàng lớn thùy mị (cuối cùng thì sản phẩm ngược hẳn với tên). Thế tại vì nàng lớn là Thùy Linh rồi nên nàng bé đành phải thành Thùy…. Dung!! May sao có bác góp ý ngay: đặt thế rồi sau này nó điệu chảy nước ra rồi ai chịu được (tại hồi đấy có cô ca sĩ Thùy Dung nổi tiếng điệu đà).
Cuối cùng thì em nó thành Thu Hương… với lí do lãng xẹt: u thấy tên đó nghe cũng hay đó!!?
Em biết tên em cũng thuộc dạng sáng sủa, nhưng không đến mức như chuông kêu. Cơ mà chẳng bao giờ nghĩ tên em thuộc dạng rất đặc biệt, đến mức ai nghe tên em lần đầu tiên đều bật cười!!!
…….
Lần đầu tiên học tiếng Trung, khi dịch tên em, các cô cũng có giải thích qua ý nghĩa của tên. Em thấy cũng bình thường, đại loại là tên của 1 nhân vật trong thơ văn Trung Quốc xưa. Nhưng vì tên tuổi khi dịch ra tiếng Trung cũng thuộc dạng hiếm và lạ, nên lần đầu tiên ai đọc tên… cũng cười rất thích thú!
Hôm nay mỗi người phải nói vài phút quan điểm của bản thân về Trung Quốc. Trước khi em nói, cô giáo không quên giới thiệu nguồn gốc tên tuổi của em, và thế là cả lớp được 1 trận cười vì tên em … lạ quá! Lần đầu tiên được cả lớp cười… vì tên mình … làm em cũng có 1 chút ngạc nhiên không hề nhỏ! Chiều có lớp thư pháp, thầy giáo hỏi tên để viết tên… và thế là thầy lại cười… vì tên ngộ thế!! Các chị đi cùng khi bàn luận về những cái tên, cũng không quên nhấn nhá: “Những cái tên ngộ như em…” – “Tên tiếng Việt thật của em đấy.” – “Kể cả thế, vẫn lạ!”
Khổ lắm, trong khi thầy u đặt tên con chả nghĩ ngợi nhiều… và giờ nó thành thế này!!
…..
Ở Thẩm Dương ngày thứ 2, ấn tượng chỉ có duy nhất 1 điều: “Sao giống Hà Nội thế??” Từ cái sân bay đi về khách sạn đã cảm thấy 1 cảm giác rất thân quen. Đến cái quang cảnh sân bay cũng làm em băn khoăn: “Phải chăng ngày xưa cũng nhà đầu tư Trung Quốc xây Nội Bài hay sân bay Thẩm Dương copy sân nhà mình?” Chỉ được mỗi cái to hơn, rộng hơn, còn đâu thì rất giống, mà giống nhất là cái cảnh: đi đâu cũng đào, đục, khoét, suốt ngày; xe máy, xe đạp đang dưới lòng đường lao lên vỉa hè làm bạn với người đi bộ, đang trên vỉa hè lại lao xuống lòng đường hòa vào với dòng ô tô. Và trong dòng ô tô 6 làn đường đấy, đâu đó lấp ló bóng dáng của vài anh chị thanh niên thích thử vận mình dài ngắn ở dải phân cách với ô tô. Có thể ngày xưa em cũng đầy lần liều mình như thế, và đương nhiên liều mình thành công, nhưng giờ thì... thôi thì an toàn làm trọng!!
Lâu lắm rồi cũng mới có cái cảm giác được dạo phố 8 9h tối mà đường phố, cửa hàng vẫn sáng đèn! Sáng chưng, vẫn đông người, chứ không tối om từ 5h chiều như anh Úc nhà em…
Qua mấy ngày ở Trung Quốc thì em cũng nhận ra: không thể lấy kinh tế làm thước đo cho đời sống. Cũng nghĩ rằng Trung Quốc kinh tế phát triển như thế, ít nhất đời sống của người dân cũng phải khá hơn Việt Nam. Nhưng đến cái taxi vẫn còn có kiểu đi chung thì … vẫn còn giống nhau lắm bác hàng xóm ạ, muốn học giống “con nhà người ta” còn cần rất nhiều thời gian!!
No comments:
Post a Comment