Wednesday 11 January 2017

Câu chuyện âm nhạc: Số 6 – Nhạc sĩ Thanh Tùng

Tôi không nghe quá nhiều nhạc của Thanh Tùng, còn cảm nhận về nhạc của ông giờ thì chắc đã chuyển hóa thành vô cùng ngưỡng mộ, cả về âm nhạc lẫn đời tư của ông. Tôi nhận ra là tôi đã nghe rất nhiều bài của ông, từ lúc còn là cô bé Tiểu học, dán mắt xem các chương trình ca nhạc truyền hình. Có nhiều bài thuộc lời nhưng không biết tên, nhiều bài biết cả tên nhưng không để ý tên tác giả. Có lẽ nói tên nhạc sĩ Thanh Tùng tôi sẽ không nhớ là ai, nhưng nếu nhắc đến “Giọt sương trên mí mắt”, “Hát với chú ve con”, “Vĩnh biệt mùa hè” thì chắc chắn có thể hát rất say sưa.

Nhạc sĩ Thanh Tùng rất lạc quan, ngay cả trong bài hát mà tôi cho là buồn nhất, ám ảnh nhất của ông là bài hát “Một mình” cũng đâu khiến người ta buồn đến nẫu ruột. Một mối tình đẹp được kể lại bởi những nỗi nhớ và sau cùng, người ở lại (là ông) vẫn tiếp tục bước tiếp với những trách nhiệm của cả hai người. Nhạc của ông phải nói là rất lãng mạn, nên cũng khó để chọn ra bài tôi thích nhất. Chỉ có hay hát tự sướng “Mưa ngâu” nhất, còn hay nghe “Lối cũ ta về” và “Giọt nắng bên thềm” nhất. Giờ thì có thêm “Chuyện tình của biển” và “Đếm lá ngoài sân” nữa.

Ông cụ đã đi xa, nhưng những bài hát của ông chắc chắn sẽ còn vang lên trong lòng thế hệ yêu nhạc nhiều nhiều năm sau nữa. Còn với riêng vị nhạc sĩ tài hoa ấy, người sẽ thôi không còn phải hát:
“Bao đêm tôi đã một mình nhớ em
Đêm nay tôi lại… một mình”
___________________
Có những bài hát chỉ để nghe cho riêng mình một chút, và cái bài hát cuối cùng của ông cụ đã có tuần làm tôi khóc sướt mướt. Cứ nghe thấy bài này là khóc, khóc nhưng cứ muốn nghe. Vì nhớ bố… Và nghĩ đến mẹ… Và nghĩ đến cả ba “con vịt giời” của bố, toàn “nhỏ nhưng có võ” cả…
Bài hát được ra đời sau 1 đêm ông nằm mơ thấy người vợ quá cố hiện về. Ông như được sống lại mối tình từ thuở mười tám đôi mươi trong giấc mơ ấy - giấc mơ ngay trước khi ông bị tai biến năm 2009. Mỹ Dung đã được ông tin tưởng giao hát bài hát cuối cùng trong sự nghiệp của mình, và cô ấy đã hát thật nhẹ nhàng, thủ thỉ, như chính ông đang nói chuyện với bà trong giấc mơ:

"Đêm qua anh nằm mơ, anh mơ thấy em về
Ta lại ngồi bên nhau, nghe gió lay cành khế.
Đêm qua anh nằm mơ, anh mơ thấy em về
Anh lại ngồi bên em, chờ con nắng ghé qua thềm.
….
Bâng khuâng trong vườn nắng, cô đơn khóm cúc vàng,
đang chờ mùa thu sang. Chờ cho đến lúc phai tàn.”