(Lại kể chuyện u con cháu nấu cháo điện thoại)
Nghỉ hè mấy năm trước, trong một ngày đẹp giời cả nhà đang đi chơi, bà chị chuyên tí toáy của mình lấy con 6300 cùi bắp của em nó bật nhạc. Tự dưng nó vang lên du dương: "Bao ngày mẹ ngóng, bao ngày mẹ trông....". U, sau khi nghe hết trọn vẹn 7 phút của ca khúc, rơm rớm quay ra 'mắng' mình: "Hương nhớ, mẹ CẤM nhớ, đi xa là không có nghe những cái bài này. Con ở bên đấy nghe bài này mà không khóc mẹ mới thấy lạ!!"
Năm sau về thì lại thấy u phàn nàn với bác dâu: "Chị đổi ngay cái nhạc chuông đi nhé. Cứ lần nào có điện lại "Này con yêu ơi con biết không....". Nẫu như thế mà cũng cứ nghe."
Mấy hôm vừa rồi mò mẫm được 2 cái đĩa CD toàn bài hát hay và ca sĩ u thích gửi về tặng u. U nghe xong cũng thích lắm, khen hay tuyệt. Cơ mà vẫn không quên 'mắng' mình: "Em bé! Ai cho con nghe "Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó...". Rồi lại còn "Dường như ai đi ngang cửa...". Cứ nghe thế rồi còn làm ăn được cái gì??"
Giời ạ! Lớn như cái xào rồi mà vẫn còn bị CẤM nghe nhạc là phải hiểu đời em dư lào:)))!! Karaoke lần nào chả "Mưa trên biển vắng" với "Niềm đau chôn dấu" mà cứ mắng con nó!! Khổ lắm, mình mà đã sướt mướt thế thì đã không biến từ 4 năm trước!!
(20/06/2015)
No comments:
Post a Comment