Sunday, 31 July 2016

Người thì viết, người thì hát...

Cảm nhận Liveshow Dòng sông lơ đãng của nhạc sĩ Việt Anh sau khi đã cày xong đống video online.

“Em chẳng là ai… nếu như không có… Việt Anh”

Như nhạc Trịnh Công Sơn có Khánh Ly, Việt Anh (VA) và Thu Phương (TP) tạo nên 1 cặp đôi nhạc sĩ-ca sĩ hiếm hoi vẫn còn làm việc cùng nhau 20 năm nay.  “Người thì viết, người thì hát”: nhạc sĩ viết lời bay thấy ớn, và ca sĩ hát thấy muốn hờn. Nhạc VA chỉ có nghe được từ TP hát; và TP, dù cũng đã kết hợp với những nhạc sĩ khác, thì cô hát nhạc VA vẫn là chuẩn nhất.

Liveshow thực sự không như sự chờ đợi kì vọng, nhưng vẫn có những điểm sáng nhất định. Có 2 người hát nhạc VA hay nhất để mở và kết thúc đêm nhạc thì đều có bài dở. Ông Quang Dũng thì dở tuốt, thiệt tình hát “Hoa có vàng nơi ấy” với “Chiều biển vắng thênh thang” vô hồn lắm luôn! (hay tại video chất lượng kém?) Mợ Phương đợt này hát “Chưa bao giờ” tanh bành! Còn “Dòng sông lơ đãng”, “Đêm nằm mơ phố” đã được nghe bản hát với dàn giao hưởng rồi, dù chưa thuận tai lắm, và với ý kiến cá nhân là nhạc VA không cần bê giao hưởng, thính phòng vào thì nó cũng vẫn sang trọng. Bản phối nhẹ nhàng đã đủ hay rồi. Nhưng nếu đó là lựa chọn của nhạc sĩ thì vẫn ủng hộ.

TP vẫn là người hát hay nhất, vì trong số các ca sĩ của đêm nhạc, cô ấy vẫn là người biết nhấn nhá, biết bỏ nhỏ, thì thầm những chỗ cần thiết để tạo cảm xúc cho khán giả, dù thực sự lối hát lần này mình không thích. Cũng 1 phần vì dàn dây, bản phối, đội hợp xướng đằng sau đều có gì đó mang tính giao hưởng nên ca sĩ cứ phải hát cuồn cuộn, sang sảng để tương xứng. Điểm sáng lớn nhất của mợ Phương ở liveshow này là mợ đã bớt khóc, và nói, kể chuyện đủ duyên. 1 lí do tại sao mình thích TP vì lúc nào hát cũng rất thật, rất cảm xúc, luôn thiếu 1 điều gì đấy thuộc về sự kiềm chế, nên vì thế trong giọng hát ấy mình thấy sự chân thành. Hát là hát hết mình, hát đúng cảm xúc của mình, không có kìm bớt gì hết. Còn người khác cho là cô ấy kịch và diễn thì cũng là tùy vào cảm nhận. Và đúng là, TP là cái bóng quá lớn trong nhạc VA mà các ca sĩ khác rất khó vượt qua. Nếu như mình mong muốn 1 dấu ấn gì đó của Nguyên Thảo trong “Những mùa hoa bỏ lại”, “Và câu chuyện bắt đầu”, thì lần này, cô ấy chưa làm được điều gì, chỉ dừng ở mức tròn vai, dù giọng hát rất hay. Hoàng Bách, Uyên Linh, Trung Quân là những gương mặt mới, thể hiện sự tiếp nối trong âm nhạc của VA, nhưng có thể vì khán giả theo dõi liveshow này với tâm thế tìm về những bản tình ca 1 thời, nên họ chưa để lại dấu ấn gì cả. Có khác, Trung Quân hát “Nơi mùa thu bắt đầu” theo kiểu đớt đớt của anh ấy, nhưng vẫn giữ được cái hồn của tác phẩm. Điểm trừ là rất nhiều người hát sai lời, vào sai nhạc (cái thiệt tình!!) và với người tương đối thuộc nhạc VA như mình, thì nghe cứ như cắn phải cục sạn to đùng. Còn “anh thợ hát số 1 Việt Nam” thì khỏi nói rồi, phần của ông Đàm là ca nhạc tạp kĩ. Nát 1 nửa bài hát bất hủ “Không còn mùa thu”, và nát hết “Khoảnh vắng em chờ”, “Ngày không tên”. Chán lắm! Chưa kể có mấy bài đội múa thấy rườm rà thừa thãi sao sao!

Được cái sân khấu trông lãng mạn ghê. 

Có bài hát này hay nhất cả show nè:

EM SẼ CHẲNG LÀ AI
Em chẳng là ai nếu như anh không còn bên em
Những cơn mưa luôn bay về phía em ngồi
Và cô đơn, giây phút ấy mới thật là em!
Có mong manh như là anh nghĩ không anh?
Giấu bên trong riêng cho từng phút đợi chờ

Vì em biết... vì em biết một ngày anh sẽ ra đi
Bầu trời xanh quá lớn lao, vòng tay em bé nhỏ.
Và anh hãy mang theo ngày xưa yêu dấu
Biết đâu thời gian giữ cho ngọt ngào đọng lại

Rồi em sẽ đi đâu tìm nơi yên ấm?
Lắng nghe hoàng hôn, lắng nghe từng lời vụng dại.
Em chẳng là ai nếu như anh không còn bên em
Chúng ta đi qua bao ngày tháng tuyệt vời

Dù tình yêu, giây phút ấy có trở lại đâu
Những thanh âm cho một ngày mới vang lên
Chuyến xe đêm qua không đợi ánh mặt trời
Chỉ thời gian và bóng tối đi cùng.

No comments:

Post a Comment