#firstsevenjobs. 7 công việc đầu tiên trên đất Úc kiếm ra tiền.
1. Gia sư cho trẻ con nhà cô chú. Lúc đó mới sang Úc được vài
tháng, mới thoát được lớp tiếng Anh, vào lớp 10 được vài tuần, được cô nhờ dạy Toán
và Tiếng Việt cho em nhà cô đang học lớp 7. Em bé thông minh, học không hề kém
môn Toán và có cá tính nhất định, nên dạy em ấy cũng là 1 kỉ niệm vui. Và điều
mình nhận ra sau khoảng thời gian tiếp xúc với mấy đứa trẻ nhà cô chú đó là, trẻ
con gốc Việt ở Úc, dù gia đình có thuộc diện ngăn nắp quy củ và tương đối truyền
thống hơn so với mặt bằng chung, các em vẫn có những sự mạnh bạo tiềm ẩn nhất định
của người Tây phương mà bố mẹ các em hay mình không có.
2. Trông hàng cho nhà bà – tức nhà mẹ của cô. Tháng đó ông đi
Việt Nam và cuối tuần anh ở nhà bà mải đi đá bóng nên bà bảo xuống trông và bán
hàng cho bà. Ngồi mốc cả ngày ngoài cửa hàng bán được vài cái thẻ nạp điện thoại
với thẻ sim rẻ gọi điện về Việt Nam. Hôm nào may thì bán được 2 3 cái điện thoại,
loại Nokia cục gạch. Chán chết! Chỉ mong mỗi bữa trưa bữa tối bà nấu món gì giống
ở nhà, và được xem VTV3 vì nhà bà lắp cáp có đài VTV. Xong cứ đang xem được 1 tẹo
thì lại mất tín hiệu khi máy bay bay qua:-ww
3. McDonalds. Thanh niên nào đi du học từ lúc dưới 16 tuổi mà
không từng đi làm ở mấy quán ăn nhanh thì thuộc của hiếm đó. Tính mình vốn ưa sự
chính xác, nên mình ghét McDonalds thậm tệ ở cái trò, xếp lịch cho nhân viên
làm lúc 11h trưa, nhưng toàn để đến 12h mới cho bắt đầu. Vì nó đợi bữa trưa
đông nó mới cần đủ người. Chiều đúng lịch, ví dụ 5h mới hết ca, 4 rưỡi thấy vắng
nó kêu vào tắt đồng hồ đi về. Hôm nào đông quá thì nó kêu ở lại thêm tới 7h tối
đi. Giờ giấc chả bao giờ làm đúng như ca nó xếp. Đứng ngoài lấy order của khách
cũng phải vừa chạy vừa sắp nước, sắp khoai, xong gặp phải mấy thể loại bớt rau,
thêm 2 miếng thịt, 3 miếng trứng, combo đã vậy xong cứ hỏi linh tinh đổi loạn xạ
lên nhức hết cả đầu. Nên ở McDonalds sướng nhất là được đi lởn vởn dọn bàn, đổ
rác, và dọn nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh tiếng thế cũng sạch và thơm chán, vào chỉ
lau qua cái sàn rồi xịt xịt cái bệ. Tóm lại sau 1 tháng ở McDonalds thì mình biết
cách lau sàn không để lại vết giày, và luyện cách nhịn khách và mấy ông bà quản
lí, vì mặt mũi họ dù có đâm lê cỡ nào thì mặt mình cũng cứ phải như Thị
Nở.
4. Đời sinh viên của mình may mắn gắn với mỗi việc dạy thêm. Đầu
tiên là dạy học 1-1 tại trung tâm. Phải cảm ơn bác Kevin Tran đã tạo điều kiện
cho mình đặt bước chân đầu tiên vào cái ngành dạy thêm-học thêm trên đất Úc. Hồi
đó cũng hâm lắm cơ, mất 1 tiếng rưỡi ngồi tàu từ trường xuống khu đó dạy học được 1 tiếng,
rồi lại mất 1 tiếng nữa đi vừa tàu vừa xe buýt về nhà. Học sinh là 1 thằng bé lớp
10 đến nhân chia phân số vẫn còn làm sai, dạy nó lộn ruột lắm! Cũng may là sau
khi học mình được 2 tháng, điểm thi cuối kì của nó tăng được từ 47-51%, cũng
coi bõ công đi lại.
5. Sau đó đăng kí với 1 trung tâm môi giới gia sư, giới thiệu
cho được 1 em gái lớp 11, đang học trường điểm nên học khá ổn. Em nó học thêm
môn Toán nâng cao vì bạn bè ở lớp đều học thêm và biết trước kiến thức, nên em sợ quá muốn học trước. May là em gái này ở gần trung tâm trên, kết hợp đi
lại chung 1 buổi. Thế là toàn dạy xong em trai lớp 10, chạy hộc tốc 7 phút ra
ga tàu để kịp chuyến lên nhà em gái cách có 2 3 trạm cho đúng giờ. Đang dạy cái
đứa học kém sang dạy đứa học nâng cao sướng hẳn lên. Em gái này chỉ học có 1
tháng cho lấy lại sự tự tin trong môn học, chứ khả năng của em không cần đến học
thêm, nên mình cũng tiếc lắm.
6. Chán dạy học nên 1 tháng nghỉ đông năm nhất, mình xin đi làm
phỏng vấn viên theo dự án, qua điện thoại lẫn trên đường phố (phone/street
interviewer). Đại loại là ở khu dân cư nhiều người Việt, Ủy ban phường, xã cần
hỏi ý kiến người dân về dịch vụ này kia, họ giao cho 1 công ty thầu chuyện đi lấy
số liệu, khảo sát ý kiến từ người dân, và công ty nó cần người nói được tiếng
Việt nên thuê mình. Lương thì cao, mà mình không mặn mà gì cả. Vì cái khảo sát
dài đến cả 5 trang giấy, gọi điện cho người ta gặp phải người Việt thích kể
chuyện dài dòng, nói cả nửa tiếng đồng hồ mới xong 1 cái khảo sát. Người ta tiếp chuyện còn là lịch
sự. Có người người ta nghe thấy tiếng Việt còn dập luôn bụp cái điện thoại: “No
Asian” (Không nói tiếng châu Á). Rồi đi lại cả 8 tiếng đồng hồ trên phố để hỏi
người dân ý kiến về cái dự án xây dựng đường xe điện trên không (2 năm rồi từ
ngày mình làm khảo sát này, vẫn đang xây chưa xong kìa). Gặp phải mấy ông bà tốt
bụng, sẵn sàng bỏ 5 10 phút dừng lại làm khảo sát thì như mở cờ trong bụng,
không thì đi rã rời mới gặp được 1 người. May là làm có 2 tuần là xong việc thời
vụ này, tiền lương vẫn nhận đủ và kịp thời ngay tấp lự. Sướng mỗi thế!
7. Rồi cuối cùng ổn định với công việc trợ giảng ở 1 trung tâm
học chương trình cá nhân trong suốt 2 năm liên tiếp. Nghĩa là tổ chức giáo dục
đó có chương trình học riêng của họ, học sinh tự đọc bài, tự làm, ở mức độ phù
hợp, được xây dựng để các em có thể tự học mà không cần sự trợ giúp, giảng dạy
của giáo viên. Việc của mình chỉ có mỗi chấm bài, bài trên lớp lẫn bài về nhà,
và vào điểm. Thỉnh thoảng cuối tháng thì ngồi đếm giấy tờ, phiếu bài phát ra,
thu lại rồi nhập báo cáo cho chị để in ấn thêm. Đây là công việc mình yêu nhất,
tâm huyết nhất trong tất cả mọi thứ đã làm, vì nó phù hợp với sở thích, tính
cách của mình. Và đây cũng là nơi mình hiểu rõ nhất cái câu: “Muốn người ta yêu
mình thì mình phải yêu người ta trước”. Trung tâm của chị xa cũng gần chết, đi
xe buýt nửa tiếng từ trường đến trạm chung chuyển, rồi đi bộ từ trạm xe buýt
vào đến trung tâm cũng phải mất gần nửa tiếng nữa. Mình toàn học xong ở trường
là đi làm luôn nên thành ra đi làm sớm. Chị quý, làm xong chị toàn đưa ra bến xe
buýt. Xong đợt chị nghỉ “chống lầy”, bác gái - mẹ chị xuống quản trung tâm
thay. Bác cũng quý lắm, lúc về còn chở luôn ra bến tàu, bắt tàu về thẳng nhà,
khỏi phải nhảy xe buýt. Rồi bác cho thuê căn hộ riêng của bác lúc mình mới ở Việt
Nam sang lại sau Tết, hôm nào bác nấu cái gì ngon bác sai chị mang sang cho ăn
(tại căn hộ cũng gần nhà bác), rồi bác xếp lịch cho đi làm ở trung tâm của bác
(bác cũng mở trung tâm dạy học y hệt). Tại mình cũng biết điều à, nên ra lúc xin
nghỉ ôn thi, nghỉ 3 tháng cuối năm về nhà, bác với chị lúc nào cũng cười tươi
vui vẻ, lúc sang nhắn 1 cái tin là tuần sau lại đi làm bình thường. Yêu kinh khủng.
Rồi 2 trung tâm của bác với chị sát nhập để bác nghỉ hưu, chị cho mình toàn quyền
dạy bọn trẻ lớn (trình độ từ biết làm phân số đổ lên), vì lí do em super soi chấm
phẩy ghê quá, mấy đứa bé vỡ lòng nó sợ lắm. Thế là tự nhiên được coi như lên chức,
hết làm trợ giảng, lên làm cô giáo, cũng vui lắm! Mà rồi phải dừng, vì mình cảm
thấy 2 năm cũng là vừa xinh và đầy đủ cho 1 mối duyên. Giờ là thời gian để
mình khám phá những điều mới thử thách hơn. Nhưng công việc này vẫn mãi là
công việc yêu thích nhất của mình!
------> Bài học rút ra từ 7 công việc đầu đời là: mình
phù hợp với những công việc ít nói và cần sự chính xác,nhẫn nại; và những công việc cần
nhiều tới sự ăn nói, giao tiếp hơn, như sales (bán hàng) với mình là muôn đời ca
bài “Chúng ta không thuộc về nhau”.
No comments:
Post a Comment