Sau tất cả... mình đã có 1 ngày sinh nhật tưởng chừng rất bình lặng… nhưng đã có những điều chấm phá đặc biệt.
1. Sáng mở mắt dậy thấy ông anh đăng status báo: 1 bà già bị
tàu đâm, nên tất cả các chuyến tàu trong nội thành Sydney bị đình trệ. Rồi
xong, lại phải tính xem giờ giấc đi đứng thế nào. Tính toán lắm rồi cuối cùng vẫn
đi học muộn 3 phút :-ww!
2. Lướt Facebook buổi sáng thấy ngay 2 bài báo có chữ “Việt
Nam” trong tiêu đề, đã thấy nghi nghi. Lịch sử vẫn luôn rất thú vị, và thú vị
hơn nữa khi ngày sinh tháng đẻ của bạn lại trùng với những sự kiện đặc biệt của
đất nước quê cha đất tổ hay nơi bạn đang sinh sống. Hóa ra là cái trận
đánh ấy, không nhớ là học Sử ở nhà có nhắc tới không, còn lớp 10 học Sử bên này
cái chương chiến tranh Việt Nam là nhắc đến nhiều lắm. Trận duy nhất quân đội
Úc và New Zealand đánh trực tiếp với quân Giải phóng miền Nam trong thời gian
tham chiến tại Việt Nam mà! Và đánh thắng vẻ vang, gan dạ, dù ít người hơn hẳn
– tỉ lệ 1:10 hay 1:18 gì đó. Nhưng báo chí Úc vẫn luôn cãi nhau về trận đánh
này vì cho rằng không có gì đáng tự hào cả, khi đây là trận chiến quân đội Úc
đã tham gia 1 cách vô nghĩa (vì Việt Nam vốn dĩ chẳng phải kẻ thù của Úc, vì Úc
nghe lời Mỹ như 1 con rối) và được trang bị vũ khí tối tân hơn hẳn đối phương.
Còn vụ hôm qua thì 2 bên đều có những lí do riêng. 1 bên thì nên thông cảm và bớt
cằn nhằn đi, bạn đến đất nhà người ta thì chủ nhà luôn có quyền tiếp hay không
tiếp, dù lí do họ đưa ra có vô lí cỡ nào. Nếu năm nào cũng có khoảng 100 người
Nhật thôi (chưa nói đến 1,000 người Úc đến Vũng Tàu như năm nay) xuất hiện ở
Darwin tổ chức tưởng niệm thì chắc Úc cũng để yên quá. 1 bên thì thời hiện đại
rồi nha, cứ chơi bài “sáng nắng, chiều mưa” thì không ai yêu được!
Chiến tranh vốn luôn tàn nhẫn với tất cả mọi người. Các chiến
sĩ đã hi sinh, dù ở bên nào, đều xứng đáng được ghi nhận!
Có 1 điều thú vị, những lời bình luận trên báo bên này luôn
có những ý kiến trái chiều. Có người bênh, có người chửi; người khen, người chê,
người trung lập, đủ cả. Và rất nhiều ý kiến từ người Úc, chửi dân Úc là nên
ngưng đòi hỏi về việc tưởng niệm liệt sĩ Úc tại nơi họ thiệt mạng ở nước ngoài.
Mình thấy lạ, vì đó là đất nước, chiến sĩ của họ mà họ không tạo thành 1 làn sóng
bênh vực trên mạng, trái lại lại nghĩ cho cả 2 phía. Và có rất nhiều bình luận
nói Chính phủ Việt Nam làm đúng! “Bình đẳng”, “tôn trọng sự khác biệt” là những
giá trị cơ bản trong xã hội Úc, và mình thấy điều đó rất rõ trên cái thế giới ảo
này, khi ai cũng có quyền phát ngôn mà chẳng sợ bị “ném đá”.
3. Rồi cùng ngày ở quê, miền núi vốn yên bình nay dậy lên 1 đợt
sóng kinh thiên động địa. Ở miền xuôi, người ta trích dẫn lại 1 đoạn văn trong
Chí Phèo của Nam Cao. Độ thâm thúy của dân Bắc Kì nhà ta, dù qua bao thế hệ, vẫn
cứ “hổ phụ sinh hổ tử”, thấy người ta đăng mà cũng tự dưng giật mình. Mới thấy,
cuộc sống cứ ngày càng hiện đại lại càng lộ rõ vẻ nguyên thủy sơ khai mà ông
cha ta đã đúc kết được từ lâu rồi:
“Cả làng Vũ Ðại nhao lên. Họ bàn tán rất nhiều về vụ án
không ngờ ấy. Có nhiều kẻ mừng thầm, không thiếu kẻ mừng ra mặt! Có người nói
xa xôi: "Trời có mắt đấy, anh em ạ!" Người khác thì nói toạc:
"Thằng nào chứ hai thằng ấy chết thì không ai tiếc! Rõ thật bọn chúng nó
giết nhau, nào có cần phải đến tay người khác đâu". Mừng nhất là bọn kỳ
hào ở trong làng. Họ tuôn đến để hỏi thăm, nhưng chính là để nhìn lý Cường bằng
những con mắt thỏa mãn và khiêu khích. Ðội Tảo, không cần kín đáo, nói toang
toang ngay ngoài chợ, trước mặt bao người: "Thằng bố chết, thằng con lớp
này không khỏi người ta cho ăn bùn". Ai chả hiểu "người ta" đó
là chính ông. Bọn đàn em thì bàn nhỏ: "Thằng mọt già ấy chết, anh mình nên
ăm mừng". Những người biết điều thì hay ngờ vực, họ chép miệng nói:
"Tre già măng mọc, thằng ấy chết, còn thằng khác, chúng mình cũng chẳng lợi
tí gì đâu..." (Nam Cao)
Chẳng biết nói sao, xin chia buồn cùng với Yên Bái!
-----------------------------------------------------
Còn cá nhân mình, luôn là những khoảng lặng ‘bất khả xâm phạm’
dành cho bản thân.
4. Sinh nhật là dịp mình tiêu tiền. Quần áo, giày dép, sách
truyện, đĩa nhạc, 1 khi đã máu là quất hết. Và hôm qua, tự tặng sinh nhật mình
2 quyển truyện, đọc dần. Vì dạo này nhạc nhẽo chán chết nên mua truyện vậy. Có
bao nhiêu tiền chỉ tốn vào sách thôi, nên mỗi lần chuyển nhà, vali quần áo thì
nhẹ mà sách truyện thì cứ phải đóng thùng!
5. Cả ngày điện thoại với facebook réo liên tục, nóng hết cả
đùi :-ww. Vì lí do: giọng nói chững chạc, thái độ nói chuyện điện thoại rất cứng,
nên được “chọn mặt gửi vàng” làm việc đó. Thực ra làm ‘điệp vụ bí mật trong
bóng tối’ khá thú vị, vì mình được làm chị của thiên hạ hết :)). Mà bị réo nhiều
quá nên chán không thích sờ vào điện thoại nữa, chui vào thư viện ngồi, không
có sóng nên điện thoại khỏi reo, được 2 tiếng nghe nhạc, đọc báo, và xem những
gì mình thích 1 cách yên ổn không bị ai quấy!!
6. Tiết học cuối cùng trong ngày cũng đã bất cần đời, xung
phong làm “chuột bạch” đầu tiên để cả lớp nhận xét bài viết của mình. Ừ thì trước
giờ toàn chém gió tầm phào về văn hóa văn nghệ Việt Nam bằng tiếng Việt, chứ
đâu dám viết tiếng Anh hay tự nhận là ở 1 mức độ chuyên nghiệp gì đâu. Được mấy
bạn bên khoa Văn nhận xét, cho lời khuyên về bài viết, rồi được ông Giáo sư trời
rét chết người vẫn cứ mặc quần cộc đi dạy học sửa bài cho, cảm thấy cái đoạn viết
làng nhàng của mình được đưa lên 1 tầm cao mới. Nói chung là cái dạng amateur
được ai đó có chuyên môn sửa chữa cái gì cho thì sướng lắm! Đã thế cuối
ngày còn được thầy giáo động viên: “Đừng nghĩ mình bên khoa Toán là khi viết
văn bị thiệt thòi hơn với các bạn khác”! Yêu thế chứ lại :xxx
7. Cứ đúng ngày sinh nhật thì mình lại thường về nhà rất đúng
giờ và ít ra đường. Vì để đi chơi gộp tuần sau cùng với sinh nhật 1 đứa bạn
thân nữa, và cũng vì muốn dành thời gian ở nhà với người thân. Các bác cứ
im im thế thôi xong kiểu gì cũng sẽ có gì đó cho mình. Và đúng như dự đoán. Cả
nhà vẫn vào bữa cơm, vẫn sinh hoạt như ngày thường, 2 bác với chị cũng cứ tỉnh
như không. Xong bữa thì bác gái đợi mình rửa hộp cơm đàng hoàng, quay ra đang định
đi vào phòng thì bác gọi lại, cả nhà chúc mừng sinh nhật, tặng quà rồi hẹn hò
cuối tuần bác cho đi ăn. Oh yeah! Đó, sinh nhật cũng chỉ cần đơn giản, ấm cúng
vậy thôi!
8. Đã nhận đầy đủ yêu thương từ tất cả mọi người – từ người
thân, người quen, người mới quen, đến người mà cả năm chẳng nói với nhau câu
nào. Thì triệu người quen có mấy người thân. Có ít hay nhiều mà có của riêng
mình đã là tốt rồi. Người càng thân lại càng ngắn gọn, có khi chỉ 1 câu chúc mừng
duy nhất. Chẳng sao cả, vì bản thân mình cũng chưa bao giờ dài dòng với họ. Những
người như vậy luôn không bao giờ nói gì vào những dịp đặc biệt, vì những mối
quan hệ ấy với người trong cuộc thuộc vào diện “Những chúng ta có đâu cần lời
nói. Những môi hôn, những đôi môi cười”. Có những lời chúc tuổi, chúc đời, chúc
mà vẫn kèm theo ‘đá xoáy’ từ cái lũ tiểu yêu rất dễ thương mà mình có may mắn
được biết và làm việc cùng các em. Cũng chẳng biết nói gì hơn tới mọi người, chỉ
biết dành tặng 1 câu hát mà mình rất thích “Chỉ cần ta nhớ về nhau, có bao giờ
tiếc nuối!”
------------------------------------
Thế là xong 1 quãng. Giờ là bắt đầu 1 quãng mới nhiều thử
thách hơn. Thôi thì cứ tự chúc bản thân lỡ có thích mưa hơn thích nắng thì vẫn
cứ phải khỏe và lạc quan, yêu đời như mình luôn luôn như vậy.
Vậy thôi! Happy birthday to me!
"Sau tất cả... mọi khó khăn cũng chỉ là thử thách
Vì trái tim ta luôn luôn thuộc về nhau"
No comments:
Post a Comment