1. Những câu nói bất hủ
Câu chuyện 1:
Hàng ngày mẹ và bé thường xem phim 1h trưa với nhau ở
kênh Đồng bào xa Tổ quốc, hay gọi tắt là VTV4. Hiện tại hai mẹ con đang xem
phim "Heo may về qua phố" - một bộ phim tâm lí tình cảm. Phim rất
hay, nói về bi kịch của các gia đình trong xã hội hiện đại.
Tập hôm nọ phim có quá nhiều cảnh cao trào, mẹ, trong một phút mắt "đỏ chon chót", đã phán xanh rờn thế này:
"Đúng là phim miền Bắc, có cái gì đó vẫn sâu sắc hơn phim miền Nam nhiều!"
Tập hôm nọ phim có quá nhiều cảnh cao trào, mẹ, trong một phút mắt "đỏ chon chót", đã phán xanh rờn thế này:
"Đúng là phim miền Bắc, có cái gì đó vẫn sâu sắc hơn phim miền Nam nhiều!"
!!!
Câu chuyện 2:
Hai hôm vừa
rồi Hà Nội rét xuống tới 12 độ. Trời vừa mưa, vừa rét nên chẳng ai thò mặt ra
đường. TV Thời sự còn chiếu cảnh các bác xe ôm đốt củi đỏ rực ngoài đường để
sưởi cho đỡ rét trong lúc chờ có khách.
Ở nhà, mẹ
đang trang điểm chuẩn bị đi ăn cưới. Em bé, vốn đã có biệt danh là "lợn
tăng trọng", không nằm ngoài dự đoán, đang lăn lóc ở trên giường vì rét.
Em nói đùa bảo mẹ:
"Thôi sang năm còn chẳng về đợt này đâu, rét lắm, con chịu không được."
Mẹ coi như không nghe gì, vẫn tiếp tục việc mình làm.
Chừng một phút sau, mẹ bâng quơ:
"Thời tiết khắc nghiệt thế này bảo làm sao người Bắc cũng kĩ, à không, khó tính mới đúng" !!!
Em nó... chết cười ở trên giường =))
Em nói đùa bảo mẹ:
"Thôi sang năm còn chẳng về đợt này đâu, rét lắm, con chịu không được."
Mẹ coi như không nghe gì, vẫn tiếp tục việc mình làm.
Chừng một phút sau, mẹ bâng quơ:
"Thời tiết khắc nghiệt thế này bảo làm sao người Bắc cũng kĩ, à không, khó tính mới đúng" !!!
Em nó... chết cười ở trên giường =))
(Hà Nội
12/01/2015)
2. Vô thức với thời gian
Cuộc nói
chuyện "ngô nghê" nhất của em nó với u:
Mẹ: Bác A đang rủ mẹ đi Đà Nẵng, mà chắc mẹ chẳng đi đâu.
Đi ở nhà ai lo??
Con: Lâu không đi chơi thì đi cũng vui mà mẹ. Mà đi bao lâu ạ?
Mẹ: Bác cũng phải đi hàng tuần chứ con tưởng đi mấy ngày à!!
Con: Mẹ thích thì đi thôi. Ở nhà, đã có các bác! (tư tưởng em út hehe)
Mẹ: Tuần tới bác B đi Sài Gòn rồi đó con.
Con: Bác đi thăm ai ạ?
Mẹ: Thăm ai? Thăm khách sạn thì có. Bác đi chơi thôi.
Con: Mới đầu tháng 5 đã chơi bời gì ạ?
Mẹ: Giờ ở nhà mọi người rục rịch chuẩn bị đi nghỉ mát rồi. Trẻ con nó thi sắp xong, nghỉ hè đến nơi rồi.
Con: Con tưởng nghỉ mát thì cũng phải tháng 6 tháng 7 mới đi chứ mát miếc gì giờ này ạ!!
Mẹ: Ôi con ơi! Tháng 6 tháng 7 con chỉ đi Sầm Sơn, Cửa Lò là được thôi. Con mà đi Sài Gòn là phải đi bây giờ. Mấy tháng nữa mà con đi Sài Gòn đang mùa mưa của nó, đi chơi đâu được.
Con: Lâu không đi chơi thì đi cũng vui mà mẹ. Mà đi bao lâu ạ?
Mẹ: Bác cũng phải đi hàng tuần chứ con tưởng đi mấy ngày à!!
Con: Mẹ thích thì đi thôi. Ở nhà, đã có các bác! (tư tưởng em út hehe)
Mẹ: Tuần tới bác B đi Sài Gòn rồi đó con.
Con: Bác đi thăm ai ạ?
Mẹ: Thăm ai? Thăm khách sạn thì có. Bác đi chơi thôi.
Con: Mới đầu tháng 5 đã chơi bời gì ạ?
Mẹ: Giờ ở nhà mọi người rục rịch chuẩn bị đi nghỉ mát rồi. Trẻ con nó thi sắp xong, nghỉ hè đến nơi rồi.
Con: Con tưởng nghỉ mát thì cũng phải tháng 6 tháng 7 mới đi chứ mát miếc gì giờ này ạ!!
Mẹ: Ôi con ơi! Tháng 6 tháng 7 con chỉ đi Sầm Sơn, Cửa Lò là được thôi. Con mà đi Sài Gòn là phải đi bây giờ. Mấy tháng nữa mà con đi Sài Gòn đang mùa mưa của nó, đi chơi đâu được.
(Sydney
04/05/2015)
3. Không bao giờ thay đổi
*** Mẹ là Mẹ.
Tuần nào cũng ngần đấy câu ***
"Khỏe không con?" - Không khỏe thì chả nhẽ con
lại ốm ạ :))
"Học hành sao rồi con?" - Khó như quỷ!!
"Cố lên, không có gì đến dễ dàng cả!"
"Vẫn đi làm chứ con?" - Dạ vâng. Lũ trẻ dễ thương lắm!
"Thế tuần vừa rồi vẫn cơm nước đấy chứ?" - Không nấu thì con lấy gì ra mà ăn ạ!!!
....
Đã thế hôm nay:
"Hôm kia mẹ vừa đi xem Khánh Ly con bảo đấy, hay lắm" - Đùa, con thì vừa học xong đã xách đít đi làm, mẹ thì đi xem ca nhạc cả tối!
"Học hành sao rồi con?" - Khó như quỷ!!
"Cố lên, không có gì đến dễ dàng cả!"
"Vẫn đi làm chứ con?" - Dạ vâng. Lũ trẻ dễ thương lắm!
"Thế tuần vừa rồi vẫn cơm nước đấy chứ?" - Không nấu thì con lấy gì ra mà ăn ạ!!!
....
Đã thế hôm nay:
"Hôm kia mẹ vừa đi xem Khánh Ly con bảo đấy, hay lắm" - Đùa, con thì vừa học xong đã xách đít đi làm, mẹ thì đi xem ca nhạc cả tối!
Bất công
từ trong nhà bất ra!!
(Sydney
24/05/2015)
4. Những thể loại nhạc bị cấm nghe
(Lại kể chuyện u con
cháu nấu cháo điện thoại)
Nghỉ hè mấy năm trước,
trong một ngày đẹp giời cả nhà đang đi chơi, bà chị chuyên tí toáy của mình lấy
con 6300 cùi bắp của em nó bật nhạc. Tự dưng nó vang lên du dương: "Bao
ngày mẹ ngóng, bao ngày mẹ trông....". U, sau khi nghe hết trọn vẹn 7 phút
của ca khúc, rơm rớm quay ra 'mắng' mình: "Hương nhớ, mẹ CẤM nhớ, đi xa là
không có nghe những cái bài này. Con ở bên đấy nghe bài này mà không khóc mẹ
mới thấy lạ!!"
Năm sau về thì lại
thấy u phàn nàn với bác dâu: "Chị đổi ngay cái nhạc chuông đi nhé. Cứ lần
nào có điện lại "Này con yêu ơi con biết không....". Nẫu như thế mà
cũng cứ nghe."
Mấy hôm vừa rồi mò mẫm
được 2 cái đĩa CD toàn bài hát hay và ca sĩ u thích gửi về tặng u. U nghe xong
cũng thích lắm, khen hay tuyệt. Cơ mà vẫn không quên 'mắng' con:
-Em bé! Ai cho con
nghe "Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó...”. Rồi lại còn "Dường như ai
đi ngang cửa...". Cứ nghe thế rồi còn làm ăn được cái gì??
Giời ạ! Lớn như cái
xào rồi mà vẫn còn bị CẤM nghe nhạc là phải hiểu đời em dư lào:)))!! Karaoke
lần nào chả "Mưa trên biển vắng" với "Niềm đau chôn dấu" mà
cứ mắng con nó!! Khổ lắm, mình mà đã sướt mướt thế thì đã không biến từ 4 năm
trước!!
(Sydney 20/06/2015)
5. Gợi ý con làm bài
Mình vẫn giữ thói quen kể cho mẹ nghe những gì
đang được học ở trường: "Con đang phải làm 1 trang web về Hà Nội. Mẹ gợi ý
con đi?".
Hỏi bâng quơ thế thôi mà mẹ trả lời 1 tràng: "Con kể về mùa thu Hà Nội đi. Lãng mạn ra phết đấy. Đi lùi lên trên đạp xe trên mạn hồ Tây này, đi bộ dưới đường Phan Đình Phùng này. À giờ cứ tầm 7 rưỡi sáng, ngoài đường Thanh Niên sẽ có loa phát thanh "Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng...". Rồi giờ còn có cả các cô công an giao thông nữ đứng ngoài đường nữa. Con cứ nhớ cái gì thì viết ra."
Chẳng liên quan gì đến bài phải làm lắm, nhưng những câu chuyện đơn giản như thế mà tuần nào nghe kể cũng không thấy chán. Hai mẹ con ngày xưa đi học văn vẻ không bao giờ ngoi được lên điểm 8, nhưng được cái lãng mạn giống hệt nhau!
Dù có những sự thật phũ phàng, nhưng những ai sinh ra và lớn lên ở Hà Nội luôn có 1 niềm tự hào và kiêu hãnh nhất định về thành phố của chúng em. Chỉ đơn giản vì: "Em Thủ đô, em có quyền" :))
....
Kể cũng ngộ, đầu năm sang sớm chưa được xem 12 Con giáp hôm mùng 1 Tết nên phải mò lên trường xem nhờ. Thế nào lại xem nhầm chương trình của năm trước nữa, và phát hiện ra 1 bài hát tuyệt với như thế này. Mẹ có lần chia sẻ với mình, đại ý là ca sĩ hát làm u run bần bật mới chỉ có 1 lần duy nhất khi u nghe Trọng Tấn hát Tiếng đàn bầu trong Chung kết Tiếng hát Truyền hình ngày xưa. Và giờ với mình, ca sĩ duy nhất hát làm mình gai cả người là Thu Phương với Hà Nội 12 mùa hoa (và cũng từ bài hát này mà mình có cảm tình đặc biệt với cô ca sĩ từ thời thế hệ của bố mẹ). Có thể vì mình nghe bài hát này đúng thời điểm (mùng 5 Tết ở Úc), nhưng không phủ nhận là lâu lắm rồi mới có 1 bài hát đẹp và rất 'Hà Nội', cộng với 1 giọng hát đầy khắc khoải và dàn dựng sân khấu quá công phu của Thúy Nga. Tiếc là Youtube chặn mất bản đẹp rồi!!
Hỏi bâng quơ thế thôi mà mẹ trả lời 1 tràng: "Con kể về mùa thu Hà Nội đi. Lãng mạn ra phết đấy. Đi lùi lên trên đạp xe trên mạn hồ Tây này, đi bộ dưới đường Phan Đình Phùng này. À giờ cứ tầm 7 rưỡi sáng, ngoài đường Thanh Niên sẽ có loa phát thanh "Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng...". Rồi giờ còn có cả các cô công an giao thông nữ đứng ngoài đường nữa. Con cứ nhớ cái gì thì viết ra."
Chẳng liên quan gì đến bài phải làm lắm, nhưng những câu chuyện đơn giản như thế mà tuần nào nghe kể cũng không thấy chán. Hai mẹ con ngày xưa đi học văn vẻ không bao giờ ngoi được lên điểm 8, nhưng được cái lãng mạn giống hệt nhau!
Dù có những sự thật phũ phàng, nhưng những ai sinh ra và lớn lên ở Hà Nội luôn có 1 niềm tự hào và kiêu hãnh nhất định về thành phố của chúng em. Chỉ đơn giản vì: "Em Thủ đô, em có quyền" :))
....
Kể cũng ngộ, đầu năm sang sớm chưa được xem 12 Con giáp hôm mùng 1 Tết nên phải mò lên trường xem nhờ. Thế nào lại xem nhầm chương trình của năm trước nữa, và phát hiện ra 1 bài hát tuyệt với như thế này. Mẹ có lần chia sẻ với mình, đại ý là ca sĩ hát làm u run bần bật mới chỉ có 1 lần duy nhất khi u nghe Trọng Tấn hát Tiếng đàn bầu trong Chung kết Tiếng hát Truyền hình ngày xưa. Và giờ với mình, ca sĩ duy nhất hát làm mình gai cả người là Thu Phương với Hà Nội 12 mùa hoa (và cũng từ bài hát này mà mình có cảm tình đặc biệt với cô ca sĩ từ thời thế hệ của bố mẹ). Có thể vì mình nghe bài hát này đúng thời điểm (mùng 5 Tết ở Úc), nhưng không phủ nhận là lâu lắm rồi mới có 1 bài hát đẹp và rất 'Hà Nội', cộng với 1 giọng hát đầy khắc khoải và dàn dựng sân khấu quá công phu của Thúy Nga. Tiếc là Youtube chặn mất bản đẹp rồi!!
(Sydney 28/08/2015)
6. Tuổi “lại gạo”
Thỉnh thoảng mẹ cháu
làm cháu cũng giật mình thom thóp!
Hôm nay, sau màn hỏi
thăm thường ngày:
-Mẹ: Thế viết xong về mùa thu Hà Nội chưa?
-Con: (sao hôm nay tự dưng nhớ thế?) Dạ viết lách gì đâu, con làm trang web, giới thiệu chung về Hà Nội thôi.
-Mẹ: Nhưng phải viết nhiều về mùa thu Hà Nội mới hay, đẹp như thế!
-Con: (quái lạ sao cứ nhắc mãi thế nhỉ?!! Cũng lãng mạn như thiếu nữ thế này.)
-Mẹ: Hôm nọ mẹ nghe được bài “Hà Nội 12 mùa hoa” của Giáng Son hay quá. Cứ mỗi đoạn lại kể về một loài hoa, nghe lần đầu tiên mà thấy xao xuyến ghê!
-Con: (giật cả mình, nhớ cả tên tác giả nữa) Á, mẹ cũng nghe “Hà Nội 12 mùa hoa” á, mẹ nghe ở đâu thế?
-Mẹ: trẻ con đội Cẩm Ly hát đó con. Hay quá!
-Con: À ra thế. Vâng nghe cũng được.
-Mẹ: Đội Hồ Hoài Anh mà chẳng hay à. Hát Gió mùa về: “Tay em lạnh, môi em lạnh…”
-Con: (theo dõi khiếp quá!) Vâng. Cơ mà con thấy cho trẻ con hát toàn bài người lớn à.
-Mẹ: Ừ thì chả nhẽ lại hát “Khi thầy viết bảng….”
-Con: Đấy đúng rồi đấy, khái niệm của con đấy mới là bài hát cho trẻ con.
-Mẹ: Thì cũng biết thế nhưng giờ có bài nào cho trẻ con đâu. Chả nhẽ cuộc thi nào cũng hát mấy bài đấy nên phải lôi bài người lớn ra cho trẻ con thôi!
-Mẹ: Thế viết xong về mùa thu Hà Nội chưa?
-Con: (sao hôm nay tự dưng nhớ thế?) Dạ viết lách gì đâu, con làm trang web, giới thiệu chung về Hà Nội thôi.
-Mẹ: Nhưng phải viết nhiều về mùa thu Hà Nội mới hay, đẹp như thế!
-Con: (quái lạ sao cứ nhắc mãi thế nhỉ?!! Cũng lãng mạn như thiếu nữ thế này.)
-Mẹ: Hôm nọ mẹ nghe được bài “Hà Nội 12 mùa hoa” của Giáng Son hay quá. Cứ mỗi đoạn lại kể về một loài hoa, nghe lần đầu tiên mà thấy xao xuyến ghê!
-Con: (giật cả mình, nhớ cả tên tác giả nữa) Á, mẹ cũng nghe “Hà Nội 12 mùa hoa” á, mẹ nghe ở đâu thế?
-Mẹ: trẻ con đội Cẩm Ly hát đó con. Hay quá!
-Con: À ra thế. Vâng nghe cũng được.
-Mẹ: Đội Hồ Hoài Anh mà chẳng hay à. Hát Gió mùa về: “Tay em lạnh, môi em lạnh…”
-Con: (theo dõi khiếp quá!) Vâng. Cơ mà con thấy cho trẻ con hát toàn bài người lớn à.
-Mẹ: Ừ thì chả nhẽ lại hát “Khi thầy viết bảng….”
-Con: Đấy đúng rồi đấy, khái niệm của con đấy mới là bài hát cho trẻ con.
-Mẹ: Thì cũng biết thế nhưng giờ có bài nào cho trẻ con đâu. Chả nhẽ cuộc thi nào cũng hát mấy bài đấy nên phải lôi bài người lớn ra cho trẻ con thôi!
Chết dở, giờ lại thành
chuyên viên âm nhạc cho trẻ con thế này! Người thì chẳng tên Thu, đẻ thì đẻ mùa
xuân, mà có cái bài tập của con hỏi đi hỏi lại, dặn dò chi tiết phải tả thế
này, tả thế kia.
Mẹ nhà cháu đang ở
tuổi LẠI GẠO làm con nhiều khi đỡ không kịp!
(Sydney 06/09/2015)
7. Mẹ và công nghệ
Ở tuổi ‘bánh chưng
luộc lại’ như của mẹ cháu, xung quanh mọi người hầu như đều yêu công nghệ. Đổi
điện thoại liên tục, hay thay dàn loa âm-li, tivi, chat chit Zalo/Viber, thích
chụp ảnh tự sướng và đăng Facebook, v.v
Mẹ cháu thì ngược lại,
luôn nói không với công nghệ.
Gạ bao nhiêu lần dùng
Facebook nhưng cương quyết không, bảo mất thời gian. Mà không cũng tốt, cháu
càng tự do bay nhảy trên này!
Con nó gửi ảnh về cho
qua Zalo, 2 hôm rồi chưa mở ra. Hôm nay con hỏi thì bảo: “Ôi mẹ đã xem đâu!
Zalo mẹ cứ hứng lên lúc nào thì mẹ ấn vào lúc đấy!”
Dặn bảo các chị gọi
qua skype cho con rồi nói chuyện cho đỡ tốn tiền, thì kêu mạng chập chà chập
chờn, nghe không rõ. Gọi thẳng cho nhanh, 1 tuần cũng chỉ gọi có 1 lần!
Bảo mẹ dùng Excel thì
kêu chữ bé tí, nhìn màn hình 1 lúc hoa hết cả mắt. Thế là cứ dùng cái máy tính
Casio cầm tay to đùng từ cái thuở nào rồi. Dân Tài chính ngày xưa thi Bàn tính
gẩy xếp nhất lớp mà, nên bấm loạn xạ, bấm không cần nhìn, mà chuẩn thôi rồi!
Hôm nào bác cầm máy tính, bảo dùng tạm máy của con đi, dùng chưa được 5 phút
thì kêu “Sang bác lấy cái máy tính về cho mẹ đi. Máy của con bé tí, bấm khó
chịu lắm!”
Đương nhiên mẹ cháu
cũng ‘lại gạo’ theo kiểu khác, kiểu thư giãn lành mạnh. Con gửi cho hai cái
quảng cáo ca nhạc, chê chị Phương đắt, lại còn hát với học sinh, chưa đủ trình
để u đi xem. Thế là làm ngay đôi vé tối đi xem anh Kiều với chị Quyên. Khoe với
ai khoe ngay với cái đứa ‘ki bo nhất vịnh Bắc Bộ’, thế là nó kêu giời kêu đất
lên “Mẹ con dạo này ăn chơi quá!” Phim cũng yêu, kịch cũng mê, nhạc cũng mò, âu
cũng là một nép đẹp hiếm có của 1 người phụ nữ đất Bắc thế hệ ấy.
Thôi thì các con ‘sống
ảo’ quen rồi, các mẹ cứ nên ‘sống thật’ cho khỏe người!!
(Sydney
26/09/2015)
8. Khi bu lên “lão làng”
“Xi-ti
bánh lùn” nhà cháu giờ cũng thuộc diện “lão làng”, được xếp ngồi mâm trên rồi,
nên giờ đám cưới đám xin nhà nào thiếu họ hàng là cô Mạc Thị Bưởi sẽ ở trong
thành phần ngoại giao, chịu trách nhiệm nói chuyện và đón tiếp nhà bên. Hết
thời là chân lăng xăng giờ đến thời làm chân chỉ đạo. To ra phết cứ đùa!
Thôi u cứ đi đưa dâu với xin dâu thêm khoảng trăm đám nữa là vừa u nhé. Chục năm nữa đến lượt các con là u đã kinh nghiệm đầy mình, chỉ việc phẩy tay một phát là mọi việc đâu vào đấy, chứ không lại “người nó cứ không bình thường” mất 2 3 ngày giời giống mỗi đận nhà có cỗ là không được.
Dù vẫn căng não một năm vài lần lo chạy gạo xấu nộp quỹ cho cháu, nhưng khi mọi xáo trộn đã trở về ổn định, Thị vẫn phải Nở và chè vẫn phải tươi. Thế nhé u nhé, cứ karaoke lệch tông, cứ nhịp điệu cầu lông ngày 2 bận, cứ cơi nới xây mới cho đời phơi phới để con nó yên tâm phấn đấu nốt cái sự nghiệp mũ cánh chuồn nhé u!!
Thôi u cứ đi đưa dâu với xin dâu thêm khoảng trăm đám nữa là vừa u nhé. Chục năm nữa đến lượt các con là u đã kinh nghiệm đầy mình, chỉ việc phẩy tay một phát là mọi việc đâu vào đấy, chứ không lại “người nó cứ không bình thường” mất 2 3 ngày giời giống mỗi đận nhà có cỗ là không được.
Dù vẫn căng não một năm vài lần lo chạy gạo xấu nộp quỹ cho cháu, nhưng khi mọi xáo trộn đã trở về ổn định, Thị vẫn phải Nở và chè vẫn phải tươi. Thế nhé u nhé, cứ karaoke lệch tông, cứ nhịp điệu cầu lông ngày 2 bận, cứ cơi nới xây mới cho đời phơi phới để con nó yên tâm phấn đấu nốt cái sự nghiệp mũ cánh chuồn nhé u!!
(Sydney 17/10/2015)
9. “Hai chúng ta” – chuyện đêm muộn
11h kém, bộ phim
truyền hình dài kì kết thúc. Con bé đang dán mắt, căng não chơi Sudoku, và nghe
nhạc. Mẹ thấy giọng ca quen thuộc, quấy quả lấy điều khiển tắt TV rồi nằm
xuống: “Thu Phương à, để yên đấy, mẹ nghe với!”
Chiếc điện thoại từ từ
vang lên:
“Hãy luôn tin và yêu
em nhé.
Dù trong giấc mơ cũng thuộc về nhau.
Hai chúng ta luôn một bên thao thức.
Ánh trăng soi bỗng nhớ con đường.
Và hàng cây em với anh.”
Dù trong giấc mơ cũng thuộc về nhau.
Hai chúng ta luôn một bên thao thức.
Ánh trăng soi bỗng nhớ con đường.
Và hàng cây em với anh.”
Bài hát cứ tiếp tục
phát đi …
Được một lúc, mẹ quay
sang:
-Bài hay thế con!
Con bé vẫn nhắm mắt, lờ đờ chìm vào giai điệu.
-Bài này tên gì thế con?
- “Hai chúng ta” ạ - Con bé thủng thẳng đáp
- Sao mẹ không thấy có trong karaoke nhỉ??
- À bài cũng mới ấy mà!
- Ừ … Ơ mà mẹ cũng có thấy trong cái đĩa kia đâu??
- Có ở trong cái đĩa mà mẹ khen cô ấy mặc mấy cái váy đỏ xinh ấy.
- À rồi!
….
Lâu lắm con bé mới thấy mẹ dành một sự tò mò đặc biệt tới bài hát mới nghe lần đầu tiên thế này. Bởi bài hát nhẹ nhàng, bởi lời ca tựa như thơ, bởi ca sĩ hát nồng nàn; hay sâu thẳm hơn cả là bởi người phụ nữ thấy bóng hình của mình trong đó? Cũng đã bình yên với “ánh trăng”, “con đường”, “hàng cây”; cũng đã hiểu thấu khoảnh khắc nghe ”đại dương vỡ tan”, nghe “vì sao rụng rơi”. Và rồi đủ lạc quan để tuyệt đối tin tưởng rằng:
“Hai chúng ta có đâu cần lời nói,
Những môi hôn, những đôi môi cười”
.....
Bài hát kết thúc, hai mẹ con chìm vào giấc ngủ.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi lốp bốp, lộp độp, như thách đố người ta với những nỗi nhớ vô hình.
-Bài hay thế con!
Con bé vẫn nhắm mắt, lờ đờ chìm vào giai điệu.
-Bài này tên gì thế con?
- “Hai chúng ta” ạ - Con bé thủng thẳng đáp
- Sao mẹ không thấy có trong karaoke nhỉ??
- À bài cũng mới ấy mà!
- Ừ … Ơ mà mẹ cũng có thấy trong cái đĩa kia đâu??
- Có ở trong cái đĩa mà mẹ khen cô ấy mặc mấy cái váy đỏ xinh ấy.
- À rồi!
….
Lâu lắm con bé mới thấy mẹ dành một sự tò mò đặc biệt tới bài hát mới nghe lần đầu tiên thế này. Bởi bài hát nhẹ nhàng, bởi lời ca tựa như thơ, bởi ca sĩ hát nồng nàn; hay sâu thẳm hơn cả là bởi người phụ nữ thấy bóng hình của mình trong đó? Cũng đã bình yên với “ánh trăng”, “con đường”, “hàng cây”; cũng đã hiểu thấu khoảnh khắc nghe ”đại dương vỡ tan”, nghe “vì sao rụng rơi”. Và rồi đủ lạc quan để tuyệt đối tin tưởng rằng:
“Hai chúng ta có đâu cần lời nói,
Những môi hôn, những đôi môi cười”
.....
Bài hát kết thúc, hai mẹ con chìm vào giấc ngủ.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi lốp bốp, lộp độp, như thách đố người ta với những nỗi nhớ vô hình.
(Hà Nội đêm
28/01/2016)
10.
“Giữ lại hạnh phúc”
Mấy tháng trước,
hai chị em có dắt mẹ đi xem liveshow của Cô gái. Đương nhiên bu thích,
vừa được ngắm phụ nữ đẹp, vừa được nghe lại những bài hát yêu
thích một thời. Hết show mình đã phải hỏi ngay “Mẹ thích bài nào
nhất trong chương trình?” thì được nghe hồi âm ngay tức thì rằng "Thích
tất. Bài nào cũng hay hết!”.
Và cái làm mình
bất ngờ, bài hát mẹ nhớ nhất, hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của
mình, vì là cái bài mình thấy rõ bình thường.
Lúc lên giường
chuẩn bị đi ngủ, dư âm như còn đọng lại, tự dung bu đột nhiên hỏi:
- Hôm nay cô này hát
cái bài gì mà cứ “hạnh phúc”, “giữ gìn” ấy nhỉ?
- Bài “Giữ lại
hạnh phúc”, mới toe đó mẹ.
- Biết rồi. Hôm mẹ
nghe trên TV đã bảo cô này hát bài này hay rồi. Cái clip đằng sau
cũng ý nghĩa.
- Đúng là các mẹ,
xem phát hiểu ngay nhể! Con chẳng hiểu gì, tự nhiên đang yêu rồi lại
đi đập nát cái bó ly, rồi cuối cùng lại ra sân ga ôm nhau… Mãi mới
hiểu.
- Thì ý nghĩa thế
còn gì. “Hạnh phúc sẽ chỉ là mơ nếu không giữ gìn”, đúng quá rồi!
Sống cứ không biết quý trọng những thứ thân thuộc là sẽ vụt bay
hết. Mà cô này hát bài này xúc động thế chắc cũng vì nhớ lại
ngày xưa!
Mình quan điểm, bài
hát chỉ có thể để lại ấn tượng sâu sắc với người nghe là khi chính
khán giả tìm thấy những mảng câu chuyện của họ ở trong đó. Và “Giữ
lại hạnh phúc” có vẻ đã truyền đạt rất tốt thông điệp về hạnh
phúc sau 1 năm được tung ra thị trường.
"Đừng rời xa em
nhé, vì lúc yêu em dại khờ
Đừng làm em lo
lắng, vì trái tim em yếu mềm
Người yêu ơi anh có
biết?
Hạnh phúc sẽ chỉ
là mơ nếu không giữ gìn
Nơi thiên đường anh
đưa lối em
Sẽ mãi xa vời"
(Sydney 10/04/2016)
11.
11.
Chả là tầm này năm ngoái, em cũng có chút "lời ra tiếng vào" về việc "chị" ấy lười dùng đồ điện tử. "Chị" ấy biết cả đấy nhưng không nói gì đâu, chỉ hồi đáp em bằng cách xoá luôn cả Zalo lẫn Viber!!
Nhưng vì "Chị" ấy là "người đàn bà quyền lực" nhất hệ Mặt trời này rồi, nên "chị" ấy có thiếu gì cách để cập nhật thông tin về em đâu. Có con Lumina đểu đểu thôi là đủ với "chị" ấy rồi. Chẳng hạn như hồi em còn bé, 6h chiều trong tuần, giờ học ĐH thì 9h tối, "chị" ấy cứ gọi đột xuất mà không ở nhà, là "chị" ấy phải hỏi bằng được hôm nay làm cái gì mà giờ này chưa đi học về. Hay cuối tuần 5 6h chiều "chị" gọi mà biết đang đi chơi, thì "chị" phải truy ra bằng được là đang đi với bạn nào, trai hay gái, Tây hay Ta, Ta thì người miền nào. Em ở cách xa cả bờ biển mà chị ấy vẫn quản lý tốt.
Còn tối qua, "chị" ấy canh đúng lúc em ngủ rồi, để lên tường nhà em tuyên bố sừng sững như thế này đây. Chỉ với 4 chữ nhẹ nhàng: "Mẹ đã có facebook", "chị" ấy còn được nhiều người like hơn cả con chị ấy viết cả ngàn từ.
Nên nói mà, quyền lực của các bà đầm là sợ lắm!
(Sydney 25/11/2016)
12. Đối thoại u con - chuyện công việc
12. Đối thoại u con - chuyện công việc
- Em bé: Hôm qua mới có người hỏi con gửi bảo hiểm có được lãi suất x% 1 năm không kìa mẹ?
- Bà Lùn: Có đó. Khi nào bảo hiểm thành cho vay nặng lãi thì được ngần đấy, có khi còn cao hơn đó. Hỏi thế cũng hỏi!
- Bà Lùn: Có đó. Khi nào bảo hiểm thành cho vay nặng lãi thì được ngần đấy, có khi còn cao hơn đó. Hỏi thế cũng hỏi!
Bu cháu the best!
(Tp.HCM 10/11/2018)
13. Góc quan điểm - tâm sự mẹ con
Tối qua kêu mẹ nghe “Mang thai” đi thì bà thân sinh cho 1 tràng thế này:
“Bài nghe cũng được đấy, mà triết lý quá, tự dưng nghe cứ phải nghĩ đau hết cả đầu. Tùng Dương mẹ chỉ thích đĩa hát tình ca thôi. Đĩa đấy hay lắm, ngày nào cũng bật. Còn ghét nhất hát mấy cái bài Con cò con vạc, Dệt tầm gai, Chiếc khăn piêu là ông ấy lại lên đồng đấy.
Còn đâu có mấy cô kia thì chưa thích cô nào hết. Thanh Lam thì giọng quá hay nhưng không vào đầu, hát cứ rên ư ử. Hồng Nhung chỉ nghe Nhớ về Hà Nội thôi, còn giọng thì quá chua. Mỹ Linh thì chưa cần nghe, nhìn cô ấy hát đã thấy mệt rồi, suốt ngày ra giới thiệu hát bài này bài kia của chồng. Có cô Thu Phương thì ngày xưa thích Bang Bang với Dòng sông lơ đãng lắm mà giờ thấy mấy cái CD trong tiếng hát cứ có tiếng thở, nghe nhiều mẹ thấy mệt rồi. Nhưng để mà trình diễn thì xem cô này thích hơn, đầu tư hình ảnh váy vóc xinh ngút trời, khán giả 4 cô kia cộng lại không bằng cô này được. Giờ có mỗi cô Trần Thu Hà là hát hay nhất, nghe lâu nghe dài không thấy mệt, mỗi tội cô này hơi xấu nên lên sân khấu cũng mất điểm.
Nói chung mẹ chỉ thích nhạc Trịnh thôi con ơi!” )))))
-Trích góc nhìn của 1 khán giả chả biết nốt nhạc nào cho hay-
P/S: tag thêm chủ nhân lời bình luận cho thêm phần xác thực ạ Mạc Phương
(Syndey 03/11/2017)
14. Đối thoại mẹ con. Chiều nay. (Phần 1)
-Mẹ: Cái anh con kể, anh ấy blah blah… thế giờ anh đó ở đâu rồi?
-Hương: Ông ấy đang bị “khủng hoảng tuổi xx” mẹ ạ, vừa muốn về lại Úc mà cũng tiếc, công việc mọi thứ ở Việt Nam đang tốt.
-Mẹ: Chả biết được, sao này con cũng lại muốn ở Úc cũng chưa biết chừng.
-Hương: Ôi ở đâu thì con cũng vẫn phải về đi làm vài năm đã mẹ ơi. Mà ca nhạc kịch nghệ còn thế này thì con chưa muốn đi đâu đâu ))) Đấy lí do của con đơn giản lắm. Vậy nha mẹ, lo hoài!!
-Hương: Ông ấy đang bị “khủng hoảng tuổi xx” mẹ ạ, vừa muốn về lại Úc mà cũng tiếc, công việc mọi thứ ở Việt Nam đang tốt.
-Mẹ: Chả biết được, sao này con cũng lại muốn ở Úc cũng chưa biết chừng.
-Hương: Ôi ở đâu thì con cũng vẫn phải về đi làm vài năm đã mẹ ơi. Mà ca nhạc kịch nghệ còn thế này thì con chưa muốn đi đâu đâu ))) Đấy lí do của con đơn giản lắm. Vậy nha mẹ, lo hoài!!
“Giấc mơ xa vời dù luôn luôn cháy
Dù nơi chúng ta là đêm với ngày”
…
Dù nơi chúng ta là đêm với ngày”
…
(Sydney 21/10/2017)
15. Đối thoại mẹ con. Chiều nay. (Phần 2)
SỮA MẸ - CÂU TRẢ LỜI CHO MỌI BỆNH CỦA EM HƯƠNG
-Hương: Mẹ ơi con ốm rồi!!!
-Mẹ: Lại đau họng ngạt mũi chứ gì! Lo giữ ấm đi nhé, gì đâu miễn dịch kém ghê. Ai bảo hồi bé LƯỜI BÚ SỮA MẸ rồi giờ động tí lại ho với xổ mũi.
-Mẹ: Lại đau họng ngạt mũi chứ gì! Lo giữ ấm đi nhé, gì đâu miễn dịch kém ghê. Ai bảo hồi bé LƯỜI BÚ SỮA MẸ rồi giờ động tí lại ho với xổ mũi.
-Hương: Mẹ ơi mắt con lại toét rồi nhé!
-Mẹ: Con thì nhạy cảm lắm, thay đổi thời tiết là y rằng. Miễn dịch quá kém do bé KHÔNG CHỊU BÚ MẸ, bú có vài tháng xong đẩy ra nguây nguẩy. Chị Linh chịu bú đề kháng tốt hơn hẳn, có bao giờ ốm linh tinh như con đâu!
-Mẹ: Con thì nhạy cảm lắm, thay đổi thời tiết là y rằng. Miễn dịch quá kém do bé KHÔNG CHỊU BÚ MẸ, bú có vài tháng xong đẩy ra nguây nguẩy. Chị Linh chịu bú đề kháng tốt hơn hẳn, có bao giờ ốm linh tinh như con đâu!
(Sydney 21/10/2017)
16. "Em đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ"
Nhân đợt bà nội ốm, bé Hương đã chia sẻ “ước mơ” của mình với mẹ:
-Mẹ ạ, con quyết tâm sau này phải đẻ 4 đứa. Đội hình trong mơ sẽ là 2 trai, 2 gái để có đứa phục vụ mình lúc ốm đau. Chứ như bà bây giờ mà không có các bác thì chết dở!
+Nói chung, thế này nhớ, là bố mẹ thì phải chăm, phải có trách nhiệm, chứ chẳng có ai tên là thích-chăm-người-ốm hết. Nên thôi, con khỏi kì vọng đi.
-À vâng, nhưng thôi, con cứ phải nhiều hơn 2 đứa, không thể ít ỏi như bố mẹ được.
+Ờ, thế cứ quyết tâm đi. Mà trước hết con nên mơ lấy được ông chồng giàu đã rồi hẵng mơ đẻ 4 đứa. Thế hợp lí hơn đấy!
!!!!!
(Hà Nội 13/02/2016)
_________________________________
Mỗi câu chuyện
nhỏ với Mẹ đều mang đến một thông điệp cho cuộc sống của “em bé đang
dần thành người lớn”. Cảm ơn Mẹ đã là Mẹ của con.
“Yêu lắm,
thương lắm, mà xa lắm” nên “Chỉ cần ta nhớ về nhau, có bao giờ tiếc
nuối” đâu. Vì “Hai chúng ta có đâu cần lời nói” mà!
Yêu mẹ rất
nhiều :xxx
Ở nhà này tôi cao nhất nhà :)) |
No comments:
Post a Comment