Thursday, 12 May 2016

Hải Phòng - thành phố "máu"

Tặng Linh Đỗ, Linh LL, Trang và những người Hải Phòng tôi quen.

Từ một bài viết trên tường cô ca sĩ Hải Phòng tôi mến mộ.

Viết vài dòng về thành phố đặc biệt, cho những người đặc biệt ...

________________________

Người Bắc có ai không biết đến thành phố Hải Phòng - thành phố Cảng, đầu tàu kinh tế mũi nhọn của miền Bắc. Hải Phòng có làm sao thì chắc cả miền khỏi ăn cá tôm.

Tôi biết đến thành phố ấy qua bài hát nổi tiếng mà chưa bao giờ nhớ tên, cứ gọi là bài "Tháng 5 rợp trời hoa phượng đỏ" (giờ mới để ý hóa ra tên bài cũng là "Thành phố hoa phượng đỏ"). Chỉ cần hát câu đấy là biết bài gì, hát về đâu rồi. Tôi vẫn nhớ năm tôi học lớp 2 lớp 3 gì đó (vì biết đọc sõi rồi) đã từng karaoke với bác Ngọc Béo (1 người bạn thân của bố, 1 cây văn nghệ của phường) bài này. Chắc cũng đã từng nghe rồi và cũng biết nghe nhạc đệm thế nào đó nên hát hẳn được cả đoạn đầu của bài trước khi vào điệp khúc. Hà Nội mà cứ thích hát về Hải Phòng, ít nhất là ở phường tôi như vậy. Và tôi, thiếu nhi gương mẫu, gương mặt tiêu biểu ưa thích việc bao đồng của cụm dân cư, đã không thể đếm xuể bao nhiều lần được nghe bài này trong sinh hoạt văn nghệ, lễ lạt kỉ niệm của các bô lão. Nên ra tôi tự tin, tôi thuộc bài này hơn khối đứa bạn Hải Phòng của mình :))

Hải Phòng trong tôi là bãi biển Đồ Sơn mà khi cả nhà chán đi chơi gần (Hà Tây), thì sẽ chọn đi Đồ Sơn, vì nó không xa như Hạ Long, và ở đẳng cấp cao hơn biển Quất Lâm (Nam Định). Người Nam, người Trung, hay Việt Kiều đã quen với những bãi biển trong xanh với bãi cát mịn màng chắc sẽ không chọn đi Đồ Sơn. Biển gì đâu mà đục ngầu, trông kinh chết đi được. Nhưng chẳng sao, đồng bằng Bắc Bộ thừa phù sa nên biển đục ngầu phù sa mới là thương hiệu. Hải Phòng quen với điều đó, và cái đứa Hà Nội như tôi, cũng thấy không có vấn đề gì, được đi chơi đã là vui rồi :)).

Lớn hơn một chút, mấy năm đấy đã làm gì phổ cập mạng như bây giờ, tôi thích đọc báo, hồi đó nhà còn đặt báo An ninh Thủ đô, báo Thể thao, Bóng đá, đều đọc lấy được. Đọc An ninh Thủ đô thích nhất mục Tệ nạn xã hội, đọc Thể thao, Bóng đá để biết tuần vừa rồi V-League (giải bóng đá Quốc nội) đá đấm thế nào. Tôi đọc báo không phải để tỏ vẻ mình hiểu biết với các bạn, nhưng tôi đặc biệt thích cái cảm giác được biết nhiều thông tin. Bố mẹ tôi, cũng như bao ông bố bà mẹ Việt khác, không có khái niệm về việc các con phải đọc cái này cái kia để viết Văn cho giỏi, và cũng không cấm các con đọc, xem những thứ quá tuổi. Thế nên lúc đó, mới lớp 4 lớp 5 tôi đã bắt đầu biết về cụm từ "giang hồ đất Cảng" hay "anh chị đất Cảng", chuyên đứng thầu rồi chém giết gì đó ở bến cảng, đã nghe về chợ Sắt, về đạn hoa cải - cái mà với tôi, đó mới là "biểu tượng" của thành phố Hải Phòng. Vì đọc báo "hơi ít" nên cũng bị ấn tượng ít không kém về bóng đá Hải Phòng, về đội bóng Xi măng Hải Phòng và về sân vận động Lạch Tray (toàn gọi là Lạc Tray cho dễ). Hình như lần nào Hải Phòng đá trên sân nhà là y rằng cái tin "Cổ động viên Hải Phòng đốt pháo sáng trên khán đài" sẽ tràn ngập khắp các trang báo Bóng đá, Thể thao thứ 2 đầu tuần. Và đương nhiên, cũng ít nhất 2 lần đọc được cái tin "Cổ động viên Hải Phòng bất mãn đập phá sân Hàng Đẫy", có lần hình như còn đập phá các cửa hàng xung quanh sân Hàng Đẫy, náo loạn cả đường Nguyễn Thái Học (ngay cạnh lăng Bác), công an phải vất vả dẹp loạn. Ấn tượng của tôi với Hải Phòng qua những điều trên tất nhiên không tốt đẹp gì, 1 thành phố lắm tệ nạn và nhiều thành phần quá khích.

Rồi run rủi, duyên thầm duyên kín thế nào, 3 người bạn thân nhất của tôi bây giờ lại là người Hải Phòng. Và tôi tự nhiên cũng dành mối ưu ái nhiều hơn cho thành phố ấy, vì nó gắn liền với đời sống của những người bạn thân của mình. Gái Hải Phòng thấy bảo đẹp, vì Hải Phòng được ví như Venezuela của Việt Nam, là "lò hoa hậu", nơi những người đẹp như Hoa hậu Nguyễn Thị Huyền, MC Ngọc Oanh, Hoa khôi Thể thao đầu tiên của Việt Nam, Kim Oanh đều xuất thân từ đó. Và tôi thấy những người Hải Phòng tôi quen, ai cũng đều xinh xắn đáng yêu cả. Gái Hải Phòng đảm đang, mạnh bạo hùng dũng, có bài thơ miêu tả gái Hải Phòng "làm chị cả đàn ông" rồi mà, chơi được với dân Hải Phòng thì mình cũng thuộc dạng ghê gớm. Tôi thì thấy mình ghê bình thường, và lũ bạn tôi cũng mạnh bạo bình thường thôi, vì chúng nó nghe lời tôi lắm :)). Đã mang cái mác "con cháu bà Lê Chân" thì các bạn đều có tố chất của gái Hải Phòng và làm người khác cũng "hiên ngang sợ đến gục đầu" nhiều lần rồi. Mà cái tôi yêu nhất ở các bạn Hải Phòng, đó là sự quyết liệt trong quyết định của mình, cái mà đứa Hà Nội như tôi không có. Các bạn ấy biết mình học được là sẽ đặt mục tiêu rõ ràng phải được điều này điều kia trên con đường học vấn, hay xác định đi làm, ở lại thì cũng sẽ sống chết với quyết định của mình. Rất khó để có thể gọi tên được những cái mẫu số chung ấy về các bạn Hải Phòng của tôi, vì điều đó thuộc về cảm nhận của bản thân. Và tôi quy hết về "độ máu" trong các bạn, thứ được coi như "đặc sản" của người Hải Phòng. Bởi vậy, cái nhóm 4 đứa này, có đứa Hà Nội làm trùm 3 đứa Hải Phòng mà không lây được tí "máu" nào của chúng nó, và 3 đứa Hải Phòng kia cũng chả học được độ dịu dàng của bạn Hà Nội này tẹo nào hết :)).

Với tôi, Hải Phòng đặc biệt, đặc biệt trong vị thế kinh tế của nó với miền Bắc và với Việt Nam, đặc biệt bởi biển Đồ Sơn đục ngầu hay đảo Cát Bà êm dịu, và giờ còn đặc biệt hơn với riêng tôi, bởi những người bạn của tôi ở đó. Và tôi tin, Hải Phòng sẽ luôn là "Một thành phố tin yêu con người, một thành phố của tương lai".

Hẹn 1 ngày không xa sẽ lại về thăm thành phố "máu" này nhé!


No comments:

Post a Comment