Trần Lê Quỳnh là nhạc sĩ nhưng đứng ngoài showbiz.
Anh chọn con đường trở thành nhà báo thay vì dấn thân vào chốn thị
phi. Thế nên cái tên Trần Lê Quỳnh ‘sạch’, không chiêu trò, không
scandals, anh không sáng tác nhiều và chỉ thỉnh thoảng tung ra thị
trường bài hát mới, nhưng chúng đều thành hits.
Nhạc của anh không mới và cũng không lạ, giai điệu,
lời ca đôi khi sến súa. Tôi là đứa nghe LỜI trước khi nghe NHẠC, nên
những bài ca yêu đương ủy mị là không có cửa lọt tai. Nhưng tôi lại
không quá khắt khe với Trần Lê Quỳnh, dù nhạc của anh phần lớn là
buồn và thất tình. Nếu như trong sáng tác của nhạc sĩ Việt Anh không lấy nổi một
chữ "yêu”, chữ "nhớ" và luôn dùng hình ảnh ẩn dụ từ
hoa cỏ bốn mùa đến đại dương biển cả để nói về tình yêu; thì câu
chữ trong nhạc Trần Lê Quỳnh lại cụ thể, rõ ràng. Anh "nhớ"
sẽ nói "“nhớ”, "tiếc" là nói "tiếc", anh buồn,
anh vui, anh muốn người yêu quay trở lại là anh đều bộc lộ trong sáng
tác của mình. Nhưng không vì thế mà phần lời của anh thiếu văn vẻ,
kém lãng mạn. Trần Lê Quỳnh là một trong số các nhạc sĩ tôi đánh
giá cao phần viết ca từ vì các bài hát của anh lời ca đều từa tựa như
thơ, rất dễ thuộc. Chả vì thế mà tôi nhớ hết các bài top của anh: "Cô
gái đến từ hôm qua” vẫn đứng đầu danh sách bài hát ưa thích, rất
nhiều cảm xúc khi mỗi lần nghe "Trăng dưới chân mình” trọn vẹn, chưa
bao giờ phàn nàn về “Tuyết rơi mùa hè” và đầy kỉ niệm với “Chân
tình”.
Hôm nay lại được nghe sáng tác mới của anh. Vẫn là
anh, không có đột phá gì trong giai điệu nhưng luôn chân thật không hoa
mỹ với cảm xúc của mình. Có lẽ, cái gì chân thành nhất cũng sẽ
đến với khán giả nhanh nhất.
"Chỉ cần ta nói với nhau, ta sẽ thấu hiểu
Chỉ cần ta hứa học lại cách yêu
Biết thương nhau hơn, sớt chia nhiều hơn
Dù cuộc sống ấy đưa mình về đâu
Chỉ cần có nhau dài lâu."
No comments:
Post a Comment