Giữa trưa... đã nghĩ về đêm. Những giấc mơ về phố luôn bất thình lình và một mình như vậy!
Lần đầu tiên mình nghe "Đêm nằm mơ phố" là video của Nghi Văn phát trên VTV Bài hát tôi yêu. Mình vẫn nhớ hình ảnh trong video clip rất thơ mộng đúng chất Hà Nội: những mái nhà phố cổ rong rêu, hình ảnh bác xích lô cần mẫn đạp xe, cây bàng mùa đông vương vấn vài chiếc lá úa màu v.v. như trong tranh Bùi Xuân Phái. Đặc biệt là có hình ảnh cô gái chơ vơ, lạc lõng, cô đơn một mình bên chiếc đèn dầu xuyên suốt video khá ấn tượng.
Lần đầu tiên mình nghe "Đêm nằm mơ phố" là video của Nghi Văn phát trên VTV Bài hát tôi yêu. Mình vẫn nhớ hình ảnh trong video clip rất thơ mộng đúng chất Hà Nội: những mái nhà phố cổ rong rêu, hình ảnh bác xích lô cần mẫn đạp xe, cây bàng mùa đông vương vấn vài chiếc lá úa màu v.v. như trong tranh Bùi Xuân Phái. Đặc biệt là có hình ảnh cô gái chơ vơ, lạc lõng, cô đơn một mình bên chiếc đèn dầu xuyên suốt video khá ấn tượng.
Về riêng bài hát này thì khỏi phải bàn vì giai điệu, lời ca đều đã hay sẵn rồi. Với người nghe là người có nhiều kỉ niệm với Hà Nội thì lại càng không phải nói vì họ sẽ cảm nhận và hiểu được hết những hình ảnh và cảm xúc của tác giả gửi gắm. Nếu Thùy Chi, Nghi Văn hát với phong thái của người trẻ với nỗi buồn mênh mang; thì Hồng Nhung lại đầy nội lực với phong thái, kĩ thuật của một Diva, dù buồn nhưng ta vẫn thấy hi vọng. Còn nghe Thu Phương hát thì đầy khắc khoải, da diết của một người muốn quên đi nỗi đau nhưng không thể. Kí ức cứ ở đấy, thỉnh thoảng lại hiện ra làm con người ta quặn thắt tới nhói lòng.
Hà Nội của Nghi Văn, Thùy Chi đẹp nhẹ nhàng, buồn nhưng thơ mộng trong con mắt của những cô gái mới lớn. Hà Nội của Hồng Nhung, hay cả Thu Phương, đều là kí ức của những con người lớn lên ở mảnh đất ấy giai đoạn thời bao cấp. Họ hát về Hà Nội để nhớ về những kỉ niệm của cái thời thiếu ăn khốn khó, về mảnh đất đã cho họ tuổi thơ, tình yêu và sự nghiệp. Có khác chăng, Hồng Nhung phát âm tròn vành rõ chữ và hào sảng hơn (vì cô hát với dàn nhạc giao hưởng); còn ở Thu Phương, Hà Nội là kí ức, là hoài niệm, là một góc rất đẹp và rất buồn đã qua trong cuộc sống của người đàn bà từng trải.
Đây không phải bản live "Đêm nằm mơ phố" mình thích nhất về mặt âm nhạc. Nhưng là bản live 'ám ảnh' nhất vì tâm sự của cả người nhạc sĩ và ca sĩ. Và khi biết câu chuyện đằng sau bài hát ấy thì ta cũng thấy, để có thể bình tĩnh hát và chơi đàn vài phút ngắn ngủi như vậy, 2 người họ có lẽ đã trải qua và đánh đổi quá nhiều để được vỡ òa trong khoảnh khắc ấy - khoảnh khắc họ được trở về là mình nhất, với sân khấu, với khán giả, với những người thương yêu và luôn chờ đợi họ.
"Đêm đêm nằm mơ phố
Trăng rồi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà"
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà"
No comments:
Post a Comment