"Tự mình biết riêng mình, và ta biết riêng ta".... (TCS)
Sau 1 ngày rất dài, khu phố quen thuộc đã vào thời điểm mà sang đường chẳng còn phải quay ngang quay ngửa. Chiếc ba lô gần nửa yến trên vai, lững thững. Lấp lóa đâu đó ánh điện, ánh đèn đường, và lấp lóa cả ánh trăng khuyết của ngày-không-rằm...
"Đêm tàn cho trăng khuyết ra đi theo người
Ru mai buồn từng cánh rơi ngoài sân mưa…”
Ru mai buồn từng cánh rơi ngoài sân mưa…”
Bài hát ấy, cứ thế, tự dưng bật lên trong đầu:
“Mình cùng say trong mơ
Em ánh trăng mờ, anh làm trời thơ
Ngày tìm đêm cuối trời
Người lãng quên rồi, đời đã chia trôi.”
“Mình cùng say trong mơ
Em ánh trăng mờ, anh làm trời thơ
Ngày tìm đêm cuối trời
Người lãng quên rồi, đời đã chia trôi.”
Cứ hát thế và hát không hề bé, chẳng màng chung quanh chìm trong bóng tối, “ta vẫn biết… riêng ta”, thoắt cái đã qua hai bãi cỏ về đến nhà...
Hoa.Vẫn.Vàng.Nơi.Ấy
.........................................
Từ ngày được "khai sáng", cả ăn lẫn ngủ đều chỉ có ông Việt Anh này làm bạn. Chẳng hiểu sao lại có 1 người nhạc sĩ lạ vậy, những cái tựa bài hát "Hoa có vàng nơi ấy", "Dòng sông lơ đãng", "Đánh rơi bên hồ", "Không còn mùa thu" v.v đều không có dáng dấp của tình yêu ở trong đó. Ngay cả lời bài hát có khi cũng chẳng động đến một chữ "yêu", một chữ "nhớ"; chỉ có tiếng nhạc và giọng hát của ca sĩ cứ từ từ, khoan thai, u uẩn, như xoáy sâu vào tâm can người nghe đến nao lòng. Nhạc của thánh này chỉ có 1 "nàng thơ" thì cũng chỉ có nàng ấy mới hát ra được cái chất Việt Anh, nghe các ca sĩ khác hát chỉ để đổi gió, dù họ hát không hề tệ.
(Tản mạn đêm 27/04/2016 - Sydney)