“Điều đặc biệt nhất trong đêm nhạc 10 năm của Hà Anh Tuấn là
phần lớn khán giả trong khán phòng như được sống lại 10 năm của chính mình” – Quỳnh
Nguyễn (Báo Tuổi trẻ)
Tôi không phải là fan của Hà Anh Tuấn, chỉ dừng lại ở mức
khán giả có thiện cảm với ca sĩ. Với tôi, Hà Anh Tuấn vẫn luôn là “kẻ ngoại đạo”,
là anh Kĩ sư Hóa đi hát, dù tôi cũng chẳng tưởng tượng ra chân dung của chàng
kĩ sư Tuấn sẽ như thế nào. Ngày Sao Mai Điểm Hẹn (SMĐH) 06 tôi thích Phương Linh.
Chị tôi thích Tuấn. Run rủi thế nào 2 ông bà này hát đôi với nhau, thế nên
chúng tôi thích cả hai. Có 2 3 lần tôi nhấc máy bàn bấm 09 bầu chọn cho chị Linh
thì cũng tiện gọi thêm 1 cuộc bầu cho anh “kĩ sư số 12”, rồi lại nhắm mắt đoán
bừa “Có bao nhiêu người có cùng lựa chọn giống bạn”. Sau Đan Trường – Cẩm Ly bị
lứa 8x trong nhà “đầu độc”, thì có lẽ, Phương Linh – Hà Anh Tuấn là cặp đôi duy
nhất kết nối tình yêu âm nhạc của anh chị em 9x nhà tôi.
Tôi thích, và có phần mặc định hình ảnh Tuấn của “Dấu phố em
qua” trong mình. Hình ảnh chàng thư sinh bảnh bao, đầu chôm chôm, mặc sơ mi
xanh chuối (nhưng hát không hề chuối), hát mộc với guitar trong SMĐH vẫn luôn
là những gì đẹp nhất tôi nhớ về anh. Cái lãng tử, bồng bềnh, phong trần, không
toan tính của “trai mới lớn” đó đốn tim bao nhiêu cô gái ngày ấy nên anh dẫn đầu
bình chọn từ đầu chương trình cho tới 2 tuần trước chung kết cơ mà. Nên giờ tìm
lại bản live “Dấu phố em qua” trong sáng như thế khó lắm. Đến khán giả còn đã lớn
phổng lớn phao, thành ông bố bà mẹ bỉm sữa rồi, thì sao vẫn yêu cầu ca sĩ hát vẹn
nguyên như 10 năm trước được.
Tuấn có sự nhạy cảm và chân thành của một người nghệ sĩ thực
thụ. Nhưng anh cũng không thể phủ nhận được sự chính xác, lý tính của anh kĩ sư
Hóa trong mình mấy năm trở về đây. “Chàng sơ mi” với sự trong trẻo trong SMĐH,
sự hoạt bát trong “Sài Gòn Radio” được thay bằng sự chín chắn, chỉn chu trong
các bộ suit lịch lãm với nhạc Phạm Duy, Trịnh Công Sơn, Trần Tiến. Ừ thì đương
đại đấy, nhưng cứ thấy thiếu thiếu cái mộc mạc đời đầu của anh ấy.
Đêm qua, trong liveshow Café-in-concert phiên bản Nâu nóng tại
Hà Nội, khán giả đã được thưởng thức đủ đầy những cung bậc cảm xúc trong âm nhạc
Hà Anh Tuấn 10 năm qua. Tuấn hát và chiều khán giả với hơn 20 bài hát có cả
hits, bài xưa, bài mới vừa, mới toanh, và cả bài hiếm hát. Khán giả được quay về
Tuấn của 10 năm trước với “Vài lần đón đưa”, “Khúc hát chim trời”, của lúc đỉnh
cao với “Buổi sáng ở Ciao Café”, của 2 3 năm về đây với “Chuyện của mùa đông”, “Cứ
thế”, và của mấy tháng vừa rồi với “Tháng tư là lời nói dối của em”, “Người con
gái ta thương”. Cũng hơi bất ngờ khi anh ấy hát ít R&B, nhưng có lẽ vì khán
giả Hà Nội thích những gì lắng đọng, nên R&B trẻ trung sẽ dành cho “Sữa đá”
với khán giả Tp.HCM.
Nếu có gì tiếc thì tôi tiếc về bố cục chương trình với 3
khách mời. Đương nhiên cả 3 nữ ca sĩ đều đã hát rất hay và tiết chế (à không trừ
cô Bống ra, hát “Phố à phố ơi” vô hồn lắm), bổ trợ và mang đến những cảm xúc
riêng cho đêm nhạc. Là cảm xúc của khán giả Hà Anh Tuấn khi được hát với thần
tượng từ nhỏ là Hồng Nhung, những nhớ nhung xa cách của chàng du học sinh tên
Tuấn khi hát với Thu Phương, và cuối cùng được bay nhảy lãng mạn của tuổi trẻ với
Phương Linh. Nhưng rõ ràng phần hát với Phương Linh quá ít so với dấu ấn của cô
ấy trong con đường âm nhạc của anh. Lựa chọn “Bốn chữ lắm” và “Thiên đường gọi
tên” là lựa chọn đủ mới mẻ và an toàn để đảm bảo sức khỏe cho Tuấn hoàn thành
đêm nhạc trọn vẹn, nhưng là fan ruột của cặp đôi này, tôi vẫn hi vọng được nghe
2 anh chị song ca nhiều hơn trên sân khấu 10 năm của anh. Những “Cơn mưa tình
yêu”, “Qua đêm nay”, “Biển và ánh trăng”, v.v. sẽ không biết đến bao giờ khán
giả mới được nghe lại chính chủ hát. Và tôi cũng không thật sự thích khi Tuấn thể
hiện sự khôn khéo, đẩy triết lý âm nhạc của mình để phản ánh xã hội, có pha
chút chính trị trong liên khúc Người về vấn đề chiến tranh hòa bình, và rồi làm
chưa tới (vì sợ hết giờ) để kéo người nghe về Ciao Café.
Tuấn là người truyền cảm hứng rất lớn tới thế hệ 9x như tôi.
Không ít anh chị em bạn bè, và ngay cả tôi, tìm được thấy những điều hứng khởi
từ âm nhạc, và cả những gì anh chia sẻ trên mạng xã hội. Rất khó để một ca sĩ
giữ vững được hình ảnh “sạch”, “nói không với scandal” và Tuấn đã làm rất tốt
nhiệm vụ truyền tải cảm xúc âm nhạc của người ca sĩ từ lúc anh bắt đầu. Và với
riêng tôi, Hà Anh Tuấn vẫn luôn là hình mẫu của “ca sĩ trí thức” rất hiếm của
làng nhạc Việt bây giờ.
Photo: Dai Ngo |