Friday, 25 March 2016

HAI CHÚNG TA - Chuyện đêm muộn

11h kém, bộ phim truyền hình dài kì kết thúc. Con bé đang dán mắt, căng não chơi Sudoku, và nghe nhạc. Mẹ thấy giọng ca quen thuộc, quấy quả lấy điều khiển tắt TV rồi nằm xuống: “Thu Phương à, để yên đấy, mẹ nghe với!”
Chiếc điện thoại từ từ vang lên:
“Hãy luôn tin và yêu em nhé.
Dù trong giấc mơ cũng thuộc về nhau.
Hai chúng ta luôn một bên thao thức.
Ánh trăng soi bỗng nhớ con đường.
Và hàng cây em với anh.”
Bài hát cứ tiếp tục phát đi …
Được một lúc, mẹ quay sang:
-Bài hay thế con!
Con bé vẫn nhắm mắt, lờ đờ chìm vào giai điệu.
-Bài này tên gì thế con?
- “Hai chúng ta” ạ - Con bé thủng thẳng đáp
- Sao mẹ không thấy có trong karaoke nhỉ??
- À bài cũng mới ấy mà!
- Ừ … Ơ mà mẹ cũng có thấy trong cái đĩa kia đâu??
- Có ở trong cái đĩa mà mẹ khen cô ấy mặc mấy cái váy đỏ xinh ấy.
- À rồi!
….
Lâu lắm con bé mới thấy mẹ dành một sự tò mò đặc biệt tới bài hát mới nghe lần đầu tiên thế này. Bởi bài hát nhẹ nhàng, bởi lời ca tựa như thơ, bởi ca sĩ hát nồng nàn; hay sâu thẳm hơn cả là bởi người phụ nữ thấy bóng hình của mình trong đó? Cũng đã bình yên với “ánh trăng”, “con đường”, “hàng cây”; cũng đã hiểu thấu khoảnh khắc nghe ”đại dương vỡ tan”, nghe “vì sao rụng rơi”. Và rồi đủ lạc quan để tuyệt đối tin tưởng rằng:
“Hai chúng ta có đâu cần lời nói,
Những môi hôn, những đôi môi cười”
.....
Bài hát kết thúc, hai mẹ con chìm vào giấc ngủ.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi lốp bốp, lộp độp, như thách đố người ta với những nỗi nhớ vô hình.

(HN đêm 28/01/2016)

No comments:

Post a Comment