Wednesday 8 November 2017

An Dương mùa nước lên

Sớm qua nói chuyện với em gái Đà Nẵng về miền Trung bão lụt, chợt nhận ra mình cũng có 6 năm đầu đời biết đôi chút về lụt. Gọi lụt thì hơi quá đáng, đại loại là mỗi mùa hè nước sông Hồng dâng lên là ngập nguyên khu vực quanh sông. Chương Dương Độ, Phúc Xá, Nghĩa Dũng, An Dương, cứ theo thứ tự mà ngập từ từ. Nhà kể năm em Hương sinh ngập to, mẹ khệ nệ trèo lên xuồng tự chế để đi từ nhà ra ngoài triền đê, rồi xuống hộ sinh Hàng Bún đẻ em. Nếu đến thăm bạn bè người thân ở khu vực này, bạn cần biết dân An Dương ghét nhất hẹn hò hay miêu tả địa điểm kiểu “đang ở trên (bờ) đê”, bởi “đê” có thể là đường đôi Yên Phụ, là con đường gốm sứ, là đường 5m Hồng Hà, là cửa khẩu An Dương, là dốc chợ Yên Phụ, là Honda Tây Hồ, bởi thế không nói cho đàng hoàng là muốn oánh lộn )
Nói là 6 năm thế chứ mình chỉ nhớ nhất mỗi vụ hè năm 2002, không biết nước lên chắc cũng cao quá đáng thế nào mà trẻ con được cho đi vào phố sơ tán hết. Mình với các anh chị vào Pháo Đài Láng ở nhà bác, khi nào nước rút bớt thì về, chả nhớ ở bao lâu. Trẻ con vào ở với bác trước, xong bà nội vào, còn người lớn lo ở nhà trông nhà. Hè năm đó chuẩn bị vào lớp 1, sách vở mẹ nhờ cô Hồng mua giúp cho đầy đủ rồi, mang về bác đè ra bọc giấy, dán nhãn viết tên từng quyển rất cẩn thận. Đến giờ mỗi lần về nhà, trèo lên tầng 4 cất va li vẫn thấy cái hộp phấn nắp hồng từ năm lớp 1 bác dán tên “Trịnh Thu Hương – Lớp 1Đ” viết hoa kiểu uốn lượn chéo ngang giữa hộp. Sáng đi học hè ở Chu Văn An (lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất đi học hè ở trường trước khi khai giảng), chiều tối về nghịch, nô đùa với các anh chị (trẻ con cả nhà nội tụ tập hết ở đấy nên đông vui). Năm đó bác còn làm nhà, sỏi đá, cát, xi măng từa lưa, tha hồ nghịch. Với mình, nếu như anh chị bên ngoại là bạn hơn là anh chị (tại sàn sàn bằng tuổi, tâm sự với nhau kiểu chị em thần tượng anh này đẹp giai chị kia mặc cái mốt mới) thì anh chị bên nội đúng nghĩa là anh chị, thương em, chiều em, chăm em nhưng cũng ra dáng người lớn dạy em. Mình nhớ anh chị rảnh là chở em đi lung tung này, có buổi tối mùa hè nóng quá anh chị dắt ra bãi cỏ giữa đường Nguyễn Chí Thanh ngồi hóng gió này. Nhớ nhất là lần sinh nhật em Hương 6 tuổi, anh chị em cả nhà liên hoan bày bánh kẹo hoa quả ra hành lang tầng 2 nhà bác ngay trước cửa phòng chị rất vui, chị Huyền còn tặng mình cái đồ bày bàn cô gái Tây làm xiếc trên 1 bánh xe, giờ vẫn trưng trên giá sách ở nhà. Có những kỉ vật nhiều khi mình cũng giật mình là còn giữ lâu thế.
Năm sau nữa (2003) nước vẫn lên, An Dương lại ngập, lần này ngập từ khi mình còn chưa xong lớp 1. Hôm đó đi thi HSG cấp trường, mình ngồi thuyền từ cửa sau nhà, xuyên cái ngõ tương đối bé phi ra dốc chợ để đi xuống trường. Mang tiếng 2 phường cạnh nhau mà Thụy Khuê nó khô cong còn An Dương thì 4 bề mênh mông đi thuyền đi xuồng vui lắm cơ!!! Ngày hôm ấy mình nhớ vì là ngày em Hương đã để lại huyền thoại giả thuyết Toán học “1 con gà có 4 chân” và cứ thế ung dung giải bài cho đến khi về nhà. Đương nhiên năm đó mình không có giải rồi, và kèm theo lời nhắn nhủ hôm bế giảng của cô Thảo “Cô đã kì vọng Hương được giải”. Con xin lỗi cô ạ! Rồi những năm sau con “phục thù” rồi cô ơi, 2 năm giải 3, 1 năm giải nhất cấp trường và kết lại là nhất quận. Năm lớp 5 thật mình như VIP của trường, cô Mười hiệu trưởng chiều lắm, lên phòng hội đồng ngồi làm bài thi học kì 2 mà cô Mười vào bật điều hòa cho ngồi mát ghê.
Giờ thì An Dương xịn rồi, mưa gió bão bùng thoải mái cả thành phố có ngập thì An Dương khô ráo sạch sẽ. Mình hay đọc báo nghe đài thấy bão gọi về thì luôn được mẹ hồi đáp rằng “Nước thoát hết ra sông rồi con, ngập làm sao được”. An Dương với người ngoài thì có thể vẫn còn có myth kiểu “con muỗi to bằng cổ tay” hay “chuột chạy ầm ầm trong nhà chán không muốn đuổi” nhưng tình yêu của mình với An Dương thì thuộc diện khó nói, khó miêu tả. Câu chuyện có về An Dương ở hay không, chắc còn lâu nữa mới trả lời, nhưng Hương biết, Hương có đi chán đi chê, ở khắp mọi nơi thì không nơi nào yêu Hương nhiều như An Dương được.
Vậy là được rồi!
P/S: xem xong video muốn đạp xe 1 vòng từ nhà Mai vàng ra Ông và cháu, xuyên bên hông Nhà Văn hóa ra chợ ghê!
-Credit: Tút này được inspire bởi tình yêu bên Nhật Bổn kèm cô sinh viên trường Báo sinh trước đúng nửa năm. Credit cho đàng hoàng, chả gì cũng là chị em con chấy cắn đôi lại còn tạo cảm hứng cho mình mà-

https://www.youtube.com/watch?v=-6s_eRHYqVM

No comments:

Post a Comment