Câu chuyện âm nhạc: ca sĩ Thu Phương
Cả
bố và mẹ đều thích, nghe và hát nhạc Thu Phương. Phải chăng vì nhạc của cô đồng
hành với thời "thầm thương trộm nhớ" và rồi hoàn thiện bản thân với
một mái ấm gia đình của hai người những năm 90?
Câu chuyện âm nhạc của bố mẹ trải đều từ những
bài ca nhạc vàng, rồi thời đầu nhạc nhẹ với 3 cô diva, dần đến lứa "đàn
em" thế hệ 200x. Và đương nhiên: Thu Phương! Trong trí nhớ của một đứa trẻ lên 3 lên 4 vẫn
còn hình dung rất rõ khoảng thời gian mẹ bật “Dòng sông lơ đãng” với “Có phải
em mùa thu Hà Nội” hàng ngày. Nó nhớ đến mức mà dù mẹ có nghe rất nhiều các thể
loại nhạc, đủ các ca sĩ cả Tây cả Ta, cả hải ngoại lẫn trong nước; nó luôn nhớ
rằng, Thu Phương là ca sĩ duy nhất mẹ nói từ THÍCH!
Như một
điều tự nhiên, tình yêu đó lây lan cả sang cả thế hệ F2. Với tôi, ca sĩ duy nhất hát làm tôi ‘run bần bật’ là Thu
Phương với “Hà Nội 12 mùa hoa” (và cũng từ bài hát này mà tôi có cảm tình đặc
biệt với cô ca sĩ từ thời thế hệ bố mẹ). Có thể vì tôi nghe bài hát này đúng thời
điểm (mùng 5 Tết khi ở nước ngoài), nhưng không thể phủ nhận là lâu lắm rồi mới
có 1 bài hát đẹp, giản dị, nhẹ nhàng đúng chất Hà Nội đến vậy. Tôi yêu giọng hát Thu Phương cũng chỉ đơn giản ở
lối hát đầy tự sự da diết của cô. Hát như nói, không cần phải biến tấu, chỉ cần
cất giọng lên là đã thấy đầy sự khắc khoải, nhớ thương trong đó. Ở một phần nào
đấy, tôi và người ca sĩ đều đã xa nhà, xa thành phố mình sinh ra từ năm 13 14
tuổi, và giờ là xa cả đất nước; tôi tìm được sự đồng cảm trong giọng hát và
trong cả sự lựa chọn bài hát của cô.
"Tri kỉ" trong âm nhạc, cũng
như "tri kỉ" trong đời sống, ai cũng nên có một người.
No comments:
Post a Comment