Tuesday, 7 March 2017

Thời gian để yêu

"Giờ đã là lúc mà thời gian để yêu... "
Tròn 1 tuần ở Sài Gòn, thấy cuộc sống như quay trở lại năm lớp 7 và những ngày đầu tiên tới Sydney, cuộn chung lại vào một.
Con ngõ rộng (ở đây gọi là “hẻm”, mà tôi cứ thích gọi là “ngõ”) bắt đầu ngày mới trong đủ loại âm thanh, nhưng không quá ồn ào. Tiếng xe máy của mấy bác xe ôm già chở hàng ra chợ cho vợ bán. Tiếng rầy la của ông bố bà mẹ giục lũ trẻ ăn nhanh kẻo muộn học. Tiếng khóc the thé hờn dỗi của mấy em bé bị mẹ gọi dậy đi nhà trẻ. Tiếng hỏi thăm, mời chào kiêm tám chuyện của mấy bà bán hàng. Sài Gòn hối hả ngay từ trong những con ngõ.
Tôi sinh ra và lớn lên ở những thành phố tĩnh lặng, cả ở trong nước hay nước ngoài. Mất vài ngày để quen với việc đi bộ vài mét là cảm nhận được mật độ dân cư thay đổi chóng mặt. Con đường tôi ở là một con đường lớn, rất dài, đi qua cả 4, 5 quận nội đô. Địa chỉ nhà chắc phải tới số một nghìn một trăm xx. Con đường buôn bán sầm uất đông vui thuộc diện nhất nhì thành phố, bắt đầu nhịp sống tất bật của nó không biết từ mấy giờ. Ngắm nhìn những cửa hàng quần áo thời trang lẫn nhà hàng, quán xá dần mở cửa chào bình minh qua khung cửa sổ xe buýt, thấy một thành phố thương mại dịch vụ đang chuyển mình từng ngày.
Ai nói xe buýt Sài Gòn dở, tôi phản bác liền. Có thể, chưa đến lúc chúng “dễ thương nhưng thương không dễ” với vị khách mới. Cả tuần nay, SaigonBus vẫn luôn là người bạn đồng hành trên hành trình khám phá Sài Gòn. Con đường từ nhà tới Công ty đi qua bao nhiêu địa điểm lớn mà đã từng mong được đặt chân tới: những ngôi trường chuyên lớp chọn “xịn” nhất Sài Gòn (Trần Đại Nghĩa, Nguyễn Thị Minh Khai, ĐH Nhân Văn v.v.), những danh lam thắng cảnh đã nhìn thấy trên TV cơ số lần (Nhà thờ Đức Bà, Bưu điện Thành phố, v.v.), cả những nơi biết đến chỉ vì đọc tin giải trí quá nhiều (Trụ sở HTV, Đài Tiếng nói Nhân dân VOH, Gem Centre, v.v.).
Và Sài Gòn có nét riêng nhất là những cuộc trò chuyện dễ thương hàng ngày trên đường phố:
“Đi xe ôm không? Ở Sài Gòn là phải đi xe ôm nhá má!”
“Ở đây không sửa điện thoại nữa hả chú – Chuyển rồi con, sang bên xxx đi – Con đi bộ sang bên đó được không chú? – Trời, mày khùng hả con. Xa à nha, đi xe ôm đi”
“Con gửi tiền nè cô – Thiếu rồi, 6 nghìn mà má, đưa nốt tờ kia đây, thò ra thụt vô chi nữa.”
“Em làm gì mà đứng ở cổng trường vậy - Em đứng đó để có địa chỉ đặt xe cho dễ thôi – Thế mà anh tưởng em là cô giáo đó!”
……
It’s not the time for me to decide if I prefer you to my old friend in the North, but please keep your spirit and keep amazing me everyday!


Bùi Viện - Con phố không ngủ

Có 1 sự trào phúng không hề nhỏ khi đêm qua được đi bộ ở hồ Gươm, nghe kéo đàn, chơi đá cầu, xem múa rối. Còn đêm nay được đi chơi Bùi Viện, ngồi vỉa hè, ăn chân gà nướng, xem người ta phun lửa thật từ miệng và "lửa" từ những thân hình nóng bỏng đứng xếp hàng dọc cả con phố. Và đương nhiên, nghe tiếng người thay tiếng nhạc, xập xình.
Trên ban công, đập vào mắt tôi là hình ảnh một bác tuổi trung niên đang đứng thờ thững nhìn xuống lòng đường. Không biết vì bác đang tiếc rẻ quán Bún chả dưới nhà treo biển Trip Advisor Recommended đêm nay tự dưng đóng cửa. Hay tiếc cho cái sự "kệch cỡm" của nhà hàng xóm khi treo biển "Nhà sách" ở giữa con phố đang dành trọn tâm hồn của mình cho ẩm thực thay vì cho những con chữ. Hay chỉ đơn giản người già thường mắc bệnh khó ngủ nên ra ngắm người qua lại cho hết đêm sâu?
Ở phía trên, đằng sau những quán ăn quán bar đó đều có dân cư sinh sống. Không biết họ sẽ ngủ vào giờ nào khi liếc xuống mảnh khăn ướt của quán nướng bên đường, tôi thấy dòng chữ "Mở cửa từ 17h-4h". Mà đấy mới là 1 quán ăn. Còn bao nhiêu quán khác ở trên con phố này. Cái giá của tiền nhận được từ việc cho thuê mặt bằng cửa tiệm của nhà, có lẽ là những giấc ngủ bắt đầu lúc 4h sáng.
Tự dưng lại nhớ đến câu văn của lão Chu Minh Vũ: "Chỉ có mặt trời đi ngủ chứ có ai kịp ngủ đâu". Và trong đầu vang lên câu hát của nhạc sĩ Trần Tiến: "Thành phố tôi, rất trẻ. Bạn hãy nghe họ hát, về mình"...
Ngoài kia, họ vẫn đang hát những bài ca cho riêng mình, hoà theo tiếng hát của nhiều người cũng như mình.
P/S: Dù bận rộn với dòng suy nghĩ không đầu cuối như thế nhưng vẫn thấy là đĩa chân gà nướng rất ngon và đĩa bạch tuộc ăn muốn lòi họng. Và rất ấn tượng với khả năng nói tiếng Anh của những người phục vụ nơi đây.
Có người nhận định Bùi Viện là 40% đời sống Sài Gòn, không biết 60% còn lại như nào nhỉ!